“Chứ sao nữa! Người ta là đại gia số một thành phố, xưa nay chỉ có người khác phải nịnh nọt, ai dám bắt nạt con trai ông ta chứ?”
“Phải rồi, con tiện nhân kia rõ ràng đã chọc trúng vảy ngược của đại gia rồi!”
“Hôm nay chắc chắn con đàn bà đó tiêu đời rồi, mau lấy điện thoại ra quay lại, chuẩn bị xem kịch hay đi!”
Ai nấy đều hăm hở, chờ đợi phản ứng tiếp theo từ Chu Khải.
Nhưng Chu Khải lại như bị đóng băng, đứng bất giữa đám đông, không nhúc nhích lấy một chút.
Thấy chồng không phản ứng gì, mẹ của Tử Hào cau mày khó chịu, tiếp tục thêm dầu vào lửa:
“Chồng à, đừng thấy con tiện nhân kia bị đánh mà tưởng nó biết điều.”
“Nó vừa nãy còn hung hăng dọa dẫm em nữa cơ! Còn dám mạnh miệng nó mới là phu nhân của người giàu nhất thành phố, thấy có nực không?”
“Cái mặt nghèo hèn như nó, đến cả tư cách liếm giày cho em còn không có, mà cũng dám mơ mộng thế thân em?”
“Anh nhất định phải dạy cho nó một bài học nhớ đời! Không thì sau này ai cũng dám mạo danh phu nhân của đại gia mất!”
Các phụ huynh khác cũng nhao nhao hùa theo:
“Đúng , con mụ đó còn chỉ thẳng tên mà đòi gặp nữa kìa, đúng là không biết trời cao đất dày!”
“Nó còn dám tự xưng là phu nhân ngay trước mặt vợ , rõ ràng là khiêu khích và sỉ nhục hai người mà!”
“Loại rác rưởi như thế này, hôm nay giả danh, mai mốt nó leo lên đầu cưỡi cổ luôn mất!”
“Nhất định không thể để loại hèn mọn như nhởn nhơ sống tiếp!”
Tiếng hét, chỉ trích càng lúc càng gay gắt.
Không ai để ý, gương mặt của Chu Khải đang dần biến sắc. Càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi lạnh bắt đầu nhỏ giọt trên trán.
Đúng lúc đó, con tôi bước tới, đôi mắt tròn xoe đẫm nước, ta đầy nghi hoặc:
“Chú Chu ơi, sao mọi người lại gọi là Tống giàu nhất thành phố ?”
Câu hỏi ngây thơ ấy vừa dứt, chưa kịp để Chu Khải trả lời thì Tử Hào đã hùng hổ xô mạnh con bé ra:
“Đồ con hoang, mày đừng có nhận bừa!”
“Ngay cả họ ba tao là gì cũng không biết, còn bày đặt gọi với chả bác!”
“Xem ra lần trước tao dạy mày vẫn còn nhẹ, hôm nay tao phải đánh cho mày nhớ đời mới !”
Vừa dứt lời, cậu ta giơ nắm , định lao tới đánh tiếp.
Chu Khải lúc này như vừa tỉnh lại từ cơn mê, đột ngột quát lớn rồi túm lấy Tử Hào, nhấc bổng lên rồi ném thẳng xuống đất:
“Cút ngay cho tao!”
7
Tử Hào bị Chu Khải quăng mạnh xuống đất, nằm sõng soài, mặt mũi méo xệch.
Khuỷu tay Tử Hào cọ mạnh xuống mặt đất, trầy xước chảy máu.
Ngay lập tức, tiếng khóc ré lên như bị chọc tiết vang dội khắp sân trường.
Mẹ của Tử Hào lập tức nhào tới bế con lên, vừa dỗ dành, vừa quay sang gào lên với Chu Khải:
“Anh gì hả?”
“Anh là người giàu nhất thành phố mà! Anh họ Tống, thế mà con nhãi đó lại gọi là Chu, chẳng phải là đang nhục trước mặt bao người sao?”
“Con trai chúng ta dạy dỗ nó, có gì sai?”
“Tại sao lại đẩy ngã con trai mình chỉ vì con nhỏ tiện nhân đó?”
Bà ta tức giận liên tiếp chất vấn, Chu Khải chẳng đáp lời, chỉ đứng chết lặng, ánh mắt hoảng hốt chằm chằm vào tôi và con .
Anh ta há miệng mấy lần, định gì đó không thành lời.
Đúng lúc này, một chiếc xe van màu đen và vài xe cảnh sát dừng lại ven đường.
Từ trong xe van, luật sư của bộ phận pháp lý bước nhanh xuống, chạy về phía tôi, cúi đầu đầy áy náy:
“Xin lỗi Chủ tịch Tô, vừa rồi đường bị kẹt xe nên tôi đến chậm một chút.”
“Tôi cũng đã mời cảnh sát đến để xử lý vụ hành hung tại trường mẫu giáo.”
Thấy vị luật sư cung kính với tôi như , mẹ của Tử Hào lập tức nổi điên, chửi bới ầm ĩ:
“Mày đúng là thứ tiện nhân không biết xấu hổ! Lúc thì tự nhận mình là phu nhân đại gia, giờ lại diễn viên đóng giả gọi mày là Chủ tịch Tô?”
“Mày soi gương lại đi, loại người như mày mà đòi sếp?”
Nói rồi, bà ta còn nhổ một bãi nước bọt về phía tôi.
Những phụ huynh khác cũng chẳng bỏ lỡ dịp hùa theo tay sai:
“Phải đấy! Một con đàn bà nghèo đi xe rách mà cũng bày đặt đóng vai nữ tổng tài?”
“Mày tưởng tụi tao ngu giống mày chắc?”
“Còn mặt mũi gọi cả cảnh sát đến à? Đúng là dân nghèo lúc nào cũng thích tự chuốc nhục vào người!”
Tôi phớt lờ những lời nhục mạ đó, quay sang đối diện với cảnh sát, giọng rõ ràng, nghiêm túc:
“Các , những người này đã đánh tôi giữa thanh thiên bạch nhật, xúi giục trẻ con hành hạ con tôi.”
“Còn đập xe của tôi và hư hỏng tranh thư pháp cổ trị giá hàng trăm triệu.”
“Chuyện này tôi không chấp nhận hòa giải. Mong các xử lý nghiêm theo pháp luật.”
Nghe tôi , những phụ huynh vừa nãy còn mạnh miệng lập tức đổi sắc mặt.
Nhưng vẫn có vài người ngoan cố lớn tiếng phản bác:
“Đừng có sợ! Con đàn bà nghèo hèn đó sao có thể mua nổi đồ giá trị hàng triệu? Rõ ràng là vu khống dọa người!”
“Đúng rồi! Loại người đi xe rách nát như nó mà cũng đòi sở hữu cổ vật quý? Nực !”
“Loại rác rưởi nghèo kiết xác mà còn bày đặt màu, đúng là nên bị dạy cho một trận!”
Đám đông đứng xem cũng bắt đầu nghiêng về phía phụ huynh, cổ vũ, hò reo, khiến bọn họ lại càng thêm đắc ý.
Cảnh sát chiếc xe bị đập nát, rồi liếc sang con tôi đang run rẩy trong vòng tay tôi, lập tức cau mày, giọng nghiêm trọng:
“Giữa ban ngày ban mặt mà tụ tập hành hung, hoại tài sản và tổn sức khỏe người khác, mà các người còn dám lớn tiếng?”
Nói xong, một nhóm cảnh sát bắt đầu ghi hình hiện trường, chụp ảnh, lập biên bản.
Mẹ của Tử Hào khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt :
“Cảnh sát à, trẻ con giỡn một chút là chuyện bình thường, không phân biệt nặng nhẹ thôi.”
“Còn về mấy món bị hư hỏng, đó toàn là đồ giả, không đáng tiền!”
“Cùng lắm thì tôi đền là , chồng tôi là người giàu nhất thành phố, tiền không thiếu!”
Nói xong, bà ta còn kéo tay Chu Khải giục giã:
“Chồng à, mau gì đi chứ!”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?