Người Phụ Nữ Đối [...] – Chương 1

Cô em khóa dưới từng thầm chồng tôi nay chuyển đến căn hộ đối diện nhà tôi.

Chồng tôi coi ấy chẳng khác gì cỏ rác.

Chiếc bánh nhỏ ấy tỉ mỉ chuẩn bị, bị chồng tôi ném thẳng vào thùng rác ngay trước mặt.

Cô ấy dịu giọng gõ cửa mượn ô, chồng tôi lạnh nhạt buông một câu: “Không có,” đến khe cửa cũng chẳng buồn hé.

Gót giày của ấy chẳng may kẹt vào khe lưới cống.

Chồng tôi bật khinh miệt, ánh mắt đầy mỉa mai:

“Vừa khít như , chắc là đo trước rồi chứ gì?”

Thế sau này, khi tôi dọn dẹp bàn việc của chồng, lại tìm thấy chiếc gót giày bị kẹt rớt ra đó của em khóa dưới.

1

Cô em khóa dưới của Kỷ Minh Luật – Dư Mạn Mạn – rầm rộ dọn đến căn hộ đối diện nhà tôi.

Ngày ấy chuyển nhà, rất nhiều nam sinh đến giúp đỡ, ai cũng cung kính nịnh nọt.

Nhưng ấy đều tỏ ra thờ ơ, chỉ duy nhất khi thấy Kỷ Minh Luật mới nở nụ rạng rỡ.

Tôi biết, là vì ấy thích Kỷ Minh Luật.

Chính xác hơn là thầm .

Trước đây tôi từng vài lần tiếp với ấy.

Khi tôi mang cơm đến phòng thí nghiệm cho Kỷ Minh Luật,

Bộ ngực đầy đặn của ta suýt dán vào người ấy, còn tôi đầy vẻ khiêu khích.

Nhưng tôi chẳng cần gì, Kỷ Minh Luật đã toàn thân phản cảm.

Anh luôn ta bằng ánh mắt chán ghét.

“Cô đến thí nghiệm, chứ không phải đến tập yoga đôi đâu.”

Dư Mạn Mạn tức giận đến giậm chân.

Nhưng chẳng bao lâu, ấy lại khôi phục vẻ tươi tỉnh, như chưa từng có gì xảy ra, ôm hộp cơm đến ngồi cùng bàn với chúng tôi.

Thậm chí không chút ngại ngần gắp miếng sườn chua ngọt mà tôi đặc biệt nấu cho Kỷ Minh Luật.

“Wow! Sườn chua ngọt, món tôi thích nhất đó! Tôi gắp một miếng nhé, chắc hai người không để ý đâu ha?”

Kỷ Minh Luật lập tức ném hộp cơm vào thùng rác.

“Ghê tởm, không ăn nữa.”

Thế , bao nhiêu lần mất mặt và bị từ chối vẫn không thể đánh bại ta, ngược lại càng khiến ta si mê chồng tôi hơn.

Ngay khi ta dọn đến căn hộ đối diện, Kỷ Minh Luật liền đến cảnh cáo thẳng mặt.

Cô ta vẫn rạng rỡ khi thấy .

“Anh Minh Luật, từ nay chúng ta là hàng xóm rồi, mong chiếu cố nhiều hơn nha.”

Kỷ Minh Luật lập tức thẳng thừng rõ:

“Tại sao xuất hiện ở đây, ai cũng hiểu cả. Tôi hy vọng biết giữ mình. Tôi đã kết hôn rồi, không hề có hứng thú với .”

Vì đa số những người giúp Dư Mạn Mạn chuyển nhà đều là học trong trường, nên màn từ chối của Kỷ Minh Luật đã bị họ quay lại, đăng lên diễn đàn trường.

Sau khi video lan truyền, có người ngưỡng mộ sự thủy chung kiên định của , cũng có người chửi là “trai tầm thường mà tự cao”.

Dù sao Dư Mạn Mạn đang tuổi thanh xuân quyến rũ đủ đường.

Còn tôi đã ngoài ba mươi, thanh xuân phai nhạt.

Các thầy khác trong viện đều khen tôi may mắn, có người chồng chung thủy sắt đá.

Tôi hiểu, điều này phần lớn là vì Kỷ Minh Luật có một sự trong sạch trong chuyện cảm.

Anh cho rằng, phải là vừa gặp đã , rồi suốt đời chỉ một người.

Chuyện thay lòng đổi dạ, dù là thân xác hay linh hồn, đều hoàn toàn không thể chấp nhận.

2

Tôi và Kỷ Minh Luật cùng đậu vào Đại học Thương Mại – ở Học viện Dược, tôi ở Học viện Quản trị.

Chúng tôi gặp nhau trong buổi phỏng vấn, vừa gặp đã rung .

Yêu nhau ba năm, kết hôn bảy năm, cảm ổn định, các mối quan hệ xung quanh cũng sạch sẽ.

có trong sạch trong cảm, đến cả lúc chụp ảnh tốt nghiệp cũng đứng cách các nữ giảng viên khác hai mét.

Đồng nghiệp vẫn hay rằng Kỷ Minh Luật nên mở lớp dạy “chồng chuẩn mực”.

Thế nên, việc Dư Mạn Mạn chuyển đến đối diện nhà hoàn toàn không khiến tôi thấy bị đe dọa.

Chiếc bánh nhỏ ấy bọc gói tỉ mỉ, vẫn bị Kỷ Minh Luật ném thẳng vào thùng rác trước mặt.

Cô ta dịu giọng gõ cửa mượn ô, Kỷ Minh Luật sẽ lạnh lùng buông một câu “Không có”, đến khe cửa cũng chẳng mở lấy một chút.

Nhưng cho đến khi xảy ra sự cố trẹo chân của Dư Mạn Mạn trong khuôn viên trường, tôi mới bắt đầu thấy bất an.

Hôm đó, tôi và Kỷ Minh Luật tan cùng nhau như thường lệ.

Dư Mạn Mạn cũng như mọi khi, cố đi trước chúng tôi.

Mặc chiếc váy ôm sát hông, lắc lư duyên dáng, đôi giày cao gót màu rượu champagne vang lên tiếng “cộc cộc” trên lối đi.

Đột nhiên, một tiếng “a!” vang lên, Dư Mạn Mạn khựng lại, suýt chút nữa thì ngã.

Tay Kỷ Minh Luật đang nắm tay tôi bỗng siết chặt.

Dư Mạn Mạn ngoái đầu cầu cứu, đôi mắt hoe đỏ.

“Anh Minh Luật, gót giày em bị kẹt rồi, có thể giúp em một chút không?”

Kỷ Minh Luật bật khinh khỉnh, ánh mắt đầy giễu cợt:

“Kẹt vừa khít như thế, chẳng phải đã đo kỹ từ trước rồi sao?”

Năm giờ chiều trong khuôn viên trường, đúng vào giờ nhộn nhịp nhất.

Cảnh tượng ấy bị rất nhiều thầy và sinh viên thấy, khiến Dư Mạn Mạn xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

Cô ta lập tức trở thành đề tài bàn tán sau bữa ăn của mọi người.

Ban đầu, tôi còn thấy bất an vì hành siết tay đột ngột của Kỷ Minh Luật.

Nhưng sau sự việc ấy, Dư Mạn Mạn dường như bị tổn thương, không còn để tâm đến Kỷ Minh Luật nữa.

Kỷ Minh Luật cũng hớn hở chia sẻ với tôi:

“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng cắt đuôi con nhỏ bám dính đó. Mấy ngày nay ta tránh xa tám thước, chẳng buồn một câu.”

Thế dạo gần đây, mỗi khi Kỷ Minh Luật tan về nhà, trông lúc nào cũng ủ rũ, buồn bã.

“Anh không vui à?”

“Dữ liệu thí nghiệm có vấn đề, phải lặp lại nhiều lần, hơi mệt một chút.”

Tôi xoa thái dương cho , lại gạt tay tôi ra.

“Anh hơi mệt, muốn đi ngủ sớm.”

Bất chợt, trước mắt tôi hiện lên vài dòng chữ:

【Trời ơi! Thương nữ chính quá, chồng thì đang nghĩ đến người phụ nữ khác, còn ấy thì vẫn ngây thơ đi massage cho ta!】

【Nhưng ai mà ngờ ! Nếu không phải thấy ta mất ngủ triền miên vì Dư Mạn Mạn không đoái hoài nữa, thì tôi cũng đã bị cái hình tượng trai chung thủy của ta lừa rồi!】

【Tên đàn ông này đúng là hèn! Lúc người ta thích thì ngó lơ, giờ người ta tìm người khác rồi thì lại thấy khó chịu!】

Tôi ngẩn người. Những thứ giống như dòng bình luận trôi ngang này là gì ?

Những lời họ có ý gì? Chẳng lẽ họ đang theo dõi cuộc sống của tôi?

Chẳng lẽ… Kỷ Minh Luật đã ngoại trong tư tưởng rồi sao…

Tôi cứ trằn trọc mãi, nghĩ tới nghĩ lui.

Không biết mình thiếp đi từ lúc nào.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trước mắt chỉ là khoảng trắng trống rỗng.

Khoảnh khắc ấy, tôi cũng không chắc những dòng chữ mình thấy đêm qua là mơ… hay là thật.

3

Gần đây, tâm trạng của Kỷ Minh Luật lại trở nên tốt hơn.

Buổi tối, người vốn không thích vận như bỗng nhiên chủ ra ngoài chạy bộ.

Khi về còn vừa huýt sáo, vừa ngân nga mấy câu hát, có vẻ vô cùng vui vẻ.

“Tâm trạng tốt lên rồi à?”

“Ừm, vấn đề dữ liệu thí nghiệm giải quyết rồi.”

“Anh không chắc em còn tưởng là vì vừa đi cùng Dư Mạn Mạn về đó.”

Lúc nãy tôi ra ngoài đổ rác, đúng lúc thấy hai người họ cùng bước ra từ thang máy.

“Em kiểu gì chứ? Em biết mà, luôn giữ khoảng cách với mấy khác, nhất là loại như ta, cứ tự lao vào người ta!”

Tôi vừa lau bàn đảo bếp, không đáp lời.

Kỷ Minh Luật tiếp tục giải thích:

“Bọn chỉ cờ gặp dưới lầu thôi, còn chẳng thèm liếc , cũng không chào hỏi gì cả!”

Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Lúc ấy, những dòng chữ trôi nổi như bình luận trực tiếp… lại một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi.

【Làm ơn, nữ chính đừng tin ta nữa. Vừa rồi hai người bấm thang máy, tay còn chạm nhau đó.】

【Nếu không phải lòng xuân rạo rực, thì gì vừa đi vừa huýt sáo cơ chứ!】

【Dư Mạn Mạn chỉ vừa e thẹn với ta, ta đã có phản ứng rồi! Người đàn ông tự nhận có “khiết phích cảm” rốt cuộc chỉ là loại ngầm dâm thôi sao?】

Đây là ý gì? Chẳng lẽ họ có thể thấy cuộc sống của tôi?

Như thể đang sống trong Thế giới của Truman ?

Chẳng lẽ Kỷ Minh Luật thực sự đã thay lòng, như những dòng chữ ấy ?

Tôi không thể tin nổi. Vì cha mẹ Kỷ Minh Luật từng ly hôn do một bên ngoại – đó là vết thương lòng mà ấy không bao giờ muốn nhắc đến.

Cũng chính vì , ấy luôn khẳng định: hoặc là không kết hôn, hoặc là một đời thủy chung.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn theo nhịp điệu thường ngày.

Nhưng thật kỳ lạ, mọi thứ dường như vẫn giống như trước.

Lại dường như… rất khác.

Chẳng hạn như, Kỷ Minh Luật bắt đầu kiên trì chạy bộ mỗi ngày.

Người chưa từng bước chân vào bếp, nay lại nghiên cứu bánh ngọt, còn mang cả đến phòng thí nghiệm, rằng đồ ngọt giúp đầu óc minh mẫn.

Anh chưa từng để tâm đến chuyện ăn mặc, giờ lại bắt đầu than phiền không có đồ, chủ nhờ tôi mua quần áo.

Thậm chí còn chỉ rõ muốn kiểu áo cardigan thế nào, áo thun ra sao.

Anh dạo gần đây mấy cậu đàn em trong phòng thí nghiệm đều mặc như , đang là mốt.

Tôi không rõ các đàn em của ăn mặc thế nào.

Nhưng tôi nhớ rất rõ, hôm đó chàng trai đi cạnh Dư Mạn Mạn mặc đúng kiểu đó.

Dư Mạn Mạn coi là “hoa khôi” của phòng thí nghiệm, nên nhiều chuyện về ta tôi không cần hỏi cũng nghe loáng thoáng.

Nghe Dư Mạn Mạn đã từ bỏ Kỷ Minh Luật, dạo gần đây đang qua lại với một cậu em theo đuổi ta từ lâu.

Hôm đó, tôi ra khỏi căn-tin của trường thì cờ thấy họ cùng bước vào.

Cả hai vui vẻ, Dư Mạn Mạn còn đưa cây kem cho cậu em kia liếm.

Chẳng lẽ, Kỷ Minh Luật là vì ghen mà thay đổi?

Sự nghi ngờ của tôi xác thực hoàn toàn khi tôi dọn dẹp lại bàn việc trong phòng sách vào buổi tối.

Trong ngăn kéo đầu tiên bên phải bàn, tôi bất ngờ phát hiện một chiếc gót giày màu champagne.

Chính là chiếc gót giày mà Dư Mạn Mạn bị kẹt dưới lưới cống và rơi hôm đó!

【Cuối cùng nữ chính cũng phát hiện rồi, cái gót giày gãy hôm đó, tên tra nam đã âm thầm nhặt về từ lâu rồi!】

【Từ sau khi Dư Mạn Mạn quay sang người khác, hắn ta đêm nào cũng ôm cái gót giày than thở hối hận.】

【Nữ chính mau chóng tránh xa tên tra nam này đi! Dạo gần đây hắn ta chạy bộ mỗi ngày chỉ để cờ gặp Dư Mạn Mạn trong khu, bánh ngọt cũng mang cho ta ăn, ăn mặc theo gu ta thích, còn lén xịt nước hoa sát . Khi thí nghiệm thì cố lại gần chạm chạm ta.】

【Dư Mạn Mạn đã bắt đầu cảm nhận sự thay đổi của hắn rồi. Cứ đà này, hai người họ sắp “hòa nhạc bằng thân thể” thôi!】

Lúc này tôi mới hiểu.

Thì ra hôm đó, bàn tay siết chặt của ta là do rung thật sự, là cảm bộc phát từ trong tim.

Nhưng… chẳng phải ta luôn tự nhận mình là người có khiết phích trong , tuyệt đối không chấp nhận phản bội trong cảm và sự không chung thủy trong hôn nhân sao?

Tiếng xoay tay nắm cửa vang lên, tôi lập tức đóng ngăn kéo lại, giả vờ đang lau bàn.

Sắc mặt Kỷ Minh Luật ngay lập tức trở nên hoảng loạn.

“Em đang ?”

“Lau bàn. Chẳng lẽ không ra à?”

“Anh… ý là, tài liệu trên bàn rất quan trọng, dạo này em không cần dọn phòng sách nữa đâu.”

“Ừ, từ nay tự dọn đi.”

Tôi không vội vạch trần ta.

Bởi vì—trò chơi này, chỉ mới bắt đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...