Dù con bé chỉ mắc bệnh nhẹ, tôi cũng sẽ đưa nó đến bệnh viện tốt nhất để kiểm tra toàn diện.
Kỳ Kỳ rất hiểu chuyện, kéo tay áo tôi và :
"Mẹ ơi, đắt lắm đấy, con chỉ bị cảm nhẹ thôi mà."
Nhưng tôi vẫn kiên quyết:
"Kỳ Kỳ, chuyện tiền bạc con không cần lo."
"Mẹ đã để dành cho con rất nhiều tiền, sau này khi con lớn lên sẽ cần dùng đến."
Khi con bé còn học mẫu giáo, bị một cậu bé bắt nạt.
Thật ra cậu bé đó thấy con bé xinh xắn nên cắn vào má nó, vì chưa từng trải qua chuyện như , Kỳ Kỳ sợ hãi vô cùng.
Con bé khóc lóc đòi không muốn đi học nữa.
Lúc đó trái tim tôi như tan vỡ.
Tôi liền gia sư dạy kèm cho con bé ở nhà, tuyệt đối không ép nó quay lại trường cho đến khi con bé sẵn sàng.
Số tiền mà Phó Thời Úc để lại, tôi phần lớn đều dùng để chăm sóc Kỳ Kỳ, một phần nhỏ mới dành cho bệnh của mình.
Số tiền còn lại, tôi cất trong thẻ ngân hàng và giấu vào balo nhỏ của Kỳ Kỳ.
Thật tiếc, giờ đây tôi chỉ có thể thấy những bức ảnh và video cũ của Kỳ Kỳ qua điện thoại, không bao giờ có thể gặp lại con bé nữa.
12
Trong suốt khoảng thời gian này, chỉ có Diệp Tô Tô đến thăm tôi.
Những người phụ nữ chọn đối tượng kết hôn của Phó Thời Úc dường như còn quan tâm đến sự tồn tại của tôi hơn cả ta.
Cô ta ngồi bên giường tôi, tỉ mỉ quan sát:
"Tôi cứ tưởng đẹp lắm cơ, cũng chẳng có gì đặc biệt nhỉ. Nhìn như sắp chết đến nơi rồi, Trần Du, tôi cũng chẳng muốn đấu với nữa."
Cô ta đến đây để phân cao thấp, từ nhan sắc đến khí chất, thậm chí cả vị trí hiện tại trong lòng Phó Thời Úc.
Hôm nay, Diệp Tô Tô ăn mặc vô cùng lộng lẫy, rạng rỡ như một con công kiêu hãnh.
Còn tôi, vì bệnh tật mà khuôn mặt hốc hác, tiều tụy không còn sức sống. Lần cuối cùng gặp Kỳ Kỳ, tôi còn cố gắng trang điểm kỹ lưỡng, sau khi con bé đi, tôi chẳng còn sức điều đó nữa.
Những người phụ nữ như ta đều giống nhau, dù là dịu dàng hay nóng nảy, từ Ngô cho đến Diệp Tô Tô, trong lòng họ đều khinh miệt những kẻ như tôi.
Nhưng tiếc rằng, họ quá lý trí, nền tảng giáo dục tốt khiến họ không bao giờ gì quá đáng với những người như tôi.
Dù là Ngô hay Diệp Tô Tô, những tiểu thư lớn lên trong nhà kính đều có trái tim quá mềm yếu.
Và chính vì thế, họ liên tục bị tôi lợi dụng bàn đạp.
"Dù sao tôi và Phó Thời Úc cũng sắp kết hôn rồi, tôi không muốn thêm rắc rối. Nhưng bộ dạng này của , chắc cũng chẳng nên trò trống gì."
Diệp Tô Tô với giọng điệu cao ngạo.
Còn tôi, chẳng hề quan tâm đến hành so đo của một trẻ như ta.
Tôi khuôn mặt ta, chỉ suy nghĩ một điều.
Nếu hỏng cuộc hôn nhân giữa Diệp Tô Tô và Phó Thời Úc, hoặc ít nhất là kéo dài nó, liệu có phải Phó Thời Úc sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên Kỳ Kỳ không?
"Tôi tự hỏi, nếu giới truyền thông biết rằng vừa đến thăm tôi hôm nay, và ngày mai tôi chết trong bệnh viện, họ sẽ gì nhỉ?"
"Con tập đoàn Diệp Thị vì sinh hận? Hay là một người phụ nữ nham hiểm độc ác? Kỳ Kỳ liệu có còn nhận là mẹ không?"
Tôi nghiến răng, nở nụ với ta, rồi lấy con dao gọt hoa quả nhỏ dưới gối ra, đâm thẳng vào xương bả vai của mình.
Diệp Tô Tô chưa từng thấy cảnh tượng như , hét toáng lên:
"Bác sĩ!! Bác sĩ!!"
Cả phòng bệnh lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.
Tôi ngất đi.
Hình ảnh cuối cùng tôi thấy là đôi mắt hoảng sợ của Diệp Tô Tô.
13
Khi Diệp Tô Tô rời khỏi phòng bệnh, sắc mặt ta tái nhợt. Có lẽ đây là lần đầu tiên ta bị người khác chơi một vố đau như .
Tôi thầm trong lòng, ai dính vào tôi – cái người mang lại xui xẻo này – cũng sẽ như thế cả thôi.
Ai bảo mấy người phụ nữ đó cứ phải dây dưa với tôi gì.
Bạn thấy sao?