Người Phụ Nữ Đào [...] – Chương 7

Phó Thời Úc bế Kỳ Kỳ lên, cố kiềm chế cơn giận, nhẹ nhàng với con bé:  

"Con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện."  

 

"Đừng nhận một người phụ nữ xấu như mẹ. Cô ta có thể dạy con cái gì? Dạy con lừa tiền? Dạy con sinh con ngoài giá thú? Hay dạy con đi tiếp viên quán bar? Có một người mẹ như thế, sau này con sẽ thành ra sao?"  

 

"Kỳ Kỳ, ngoan, nghe lời, về với bố."  

 

Kỳ Kỳ cảm nhận sự tức giận trong lòng Phó Thời Úc.  

 

Con bé co rúm trong lòng ta, không dám gì, vẫn muốn bảo vệ tôi.  

 

Nó siết chặt nắm nhỏ, cố gắng chứng minh với Phó Thời Úc:  

"Mẹ không có... không phải lỗi của mẹ... mẹ sẽ không như ..."  

 

Phó Thời Úc giận dữ:  

"Không phải lỗi của ta thì là lỗi của ai? Con còn nhỏ mà đã biết mang tiền đến cho ta, chắc chắn là bị ta xúi giục chứ gì? Trần Du, đi, lần này muốn cuỗm bao nhiêu?"  

 

"Để tôi đoán xem, có phải sẽ mình mắc bệnh nan y, cần một khoản tiền lớn để chữa trị? Hửm?"  

 

"Lần này lại cho Kỳ Kỳ diễn cùng? Hay tìm ai khác? Bác sĩ? Y tá?"  

 

Từ đầu ta đã chẳng tin vào lời dối về cái chết của tôi.  

 

Nhưng không sao, tôi đã tính trước tất cả.  

 

Đây chỉ là chiêu trò đánh lạc hướng của tôi, lợi dụng sự thiếu niềm tin của Phó Thời Úc dành cho tôi.  

 

Kỳ Kỳ nhất định sẽ tìm đến tôi, con bé từ lúc sinh ra đã không rời xa tôi .  

 

Tôi buộc phải khắc sâu hình ảnh kẻ lừa đảo của mình vào lòng Phó Thời Úc, khiến ta hoàn toàn chán ghét tôi và ngăn chặn Kỳ Kỳ tiếp với tôi.  

 

Dù lời dối này vụng về đến đâu, chỉ cần ta điều tra sẽ biết tôi không hề giả bệnh trong bệnh viện.  

 

Nhưng tôi hiểu ta, Phó Thời Úc chỉ tin vào những gì chính mắt ta thấy.  

 

Một người phụ nữ giả bệnh để đòi tiền, xúi giục con tìm đến mình – Phó Thời Úc chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng đã gán cho tôi vai phản diện này.  

 

Nhưng đó chính là điều tôi muốn.  

 

Kỳ Kỳ quên tôi hoặc ghét tôi, đó mới là kết cục tốt nhất. Đợi đến khi tôi thực sự chết đi, con bé sẽ không đau lòng như .  

 

Quả nhiên, Phó Thời Úc vẫn tự phụ như tôi từng biết. Rõ ràng bác sĩ đứng ngay bên cạnh, ta vẫn chỉ trích tôi:  

"Trần Du, không thể không cũng khá thủ đoạn đấy, đẩy Kỳ Kỳ đến cho tôi, rồi lại dụ tôi đến bệnh viện tìm , còn bày ra bộ dạng sắp chết này?"  

 

Tôi nghiêng đầu, cố châm chọc ta:  

"Phó Thời Úc, chẳng lẽ không biết tôi luôn là kẻ lừa đảo sao? Đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn."  

 

"Bây giờ biết hết rồi, hài lòng chưa? Chỉ tiếc là tưởng có thể chém một khoản lớn hơn cơ."  

 

Phó Thời Úc bế Kỳ Kỳ, tức giận rời đi, đóng sầm cửa.  

 

Lúc đi, Kỳ Kỳ vẫn ngoái tôi, tôi mấp máy môi với con bé:  

"Kỳ Kỳ, đừng khóc, chúng ta đã rồi mà."  

 

Không biết con bé có nghe lọt không.  

 

Mọi chuyện đều diễn ra đúng như tôi dự tính, trong lòng tôi vẫn cảm thấy nghẹn ngào.  

 

Mang bệnh mà còn phải diễn trò với Phó Thời Úc, thật là mệt mỏi.  

 

Theo lý mà , loại người xấu như tôi đáng lẽ phải sống dai lắm chứ.  

 

Nhưng tại sao tôi lại không thể sống lâu hơn?  

 

Tại sao tôi không thể ở bên Kỳ Kỳ lâu thêm chút nữa?  

 

10

 

Tôi hoàn toàn không biết Kỳ Kỳ giờ sống thế nào.  

 

Ngoài việc lướt điện thoại mỗi ngày, tôi không còn cách nào để thấy con bé nữa.  

 

Mỗi ngày tôi nằm như xác chết trong bệnh viện, chờ đợi cái chết cuối cùng của mình.  

 

Bác sĩ đến khám bệnh cũng chỉ lặp lại một câu:  

"Cô Trần, giữ tâm trạng vui vẻ là quan trọng nhất. Nếu không phải sức khỏe quá yếu, có thể ra ngoài đi dạo hoặc du lịch chút cho khuây khỏa."  

 

Cơ bản là bác sĩ có nghĩa là chẳng còn phương pháp điều trị nào nữa.  

 

Tôi không còn người thân nào khác, mấy năm nay chỉ có Kỳ Kỳ là chỗ dựa duy nhất của tôi.  

 

Trước đây tôi nghĩ, Kỳ Kỳ không thể rời xa tôi.  

 

Giờ tôi nhận ra, chính tôi mới không thể rời xa Kỳ Kỳ.  

 

Từ khi còn là một phôi thai, con bé đã luôn bên cạnh tôi.  

 

Nếu có thể, tôi cũng không muốn con bé rời xa tôi khi còn nhỏ như , ông trời thật tàn nhẫn.   

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...