Người Phụ Nữ Đào [...] – Chương 11

Kỳ Kỳ khóc đỏ cả mặt, đứt quãng:  

"Mẹ tốt… Mẹ vì con mà rất nhiều… Mẹ vốn dĩ có thể… có thể sống tốt lắm… vì con… vì nuôi con…"  

 

Kỳ Kỳ ngắt quãng, Phó Thời Úc lại nghe mà không tin lắm.  

 

Sao tự nhiên con bé lại nghĩ Trần Du tốt như ?  

 

Bây giờ Phó Thời Úc không biết phải an ủi con bé thế nào.  

 

"Vậy tại sao mẹ lại giả giấy chứng tử?"  

 

"Bởi vì… hu hu hu… mẹ sợ bố không cần con, mẹ nếu bố không muốn con… mẹ sẽ…"  

 

Giờ ta đã không phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả nữa.  

 

"Kỳ Kỳ, mẹ con là người phụ nữ xấu, ta đã lừa bố, cũng lừa cả con."  

 

Kỳ Kỳ không chịu nghe:  

"Dù mẹ có lừa con, mẹ đối xử với con rất tốt, chưa từng điều gì tệ với con… Mẹ là người mẹ tốt."  

 

"Chỉ là… mẹ dặn con phải mẹ là người xấu, thì bố mới chấp nhận con… bố mới chịu nhận con…"  

 

"Nhưng con muốn mẹ hơn… mẹ ơi… hu hu hu."  

 

Linh hồn tôi cứ trôi lơ lửng như thế, nghe Kỳ Kỳ những lời này, tôi lại muốn khóc.  

 

Nhưng không có lấy một giọt nước mắt rơi xuống.  

 

Lúc đó tôi mới nhận ra, mình đã chết thật rồi.  

 

Tôi không thể dỗ dành Kỳ Kỳ nữa, con đường sau này con bé phải tự đi tiếp.  

 

Rõ ràng mấy tháng trước, tôi đã biết trước sẽ có kết cục này.  

 

Nhưng giờ lòng tôi vẫn đau đớn như rơi vào địa ngục vô tận.  

 

Tôi từng kể cho Kỳ Kỳ nghe truyện cổ tích, trong đó có một câu chuyện.  

 

Kết cục của câu chuyện là thỏ mẹ chết, thỏ con lên đường phiêu lưu.  

 

Kỳ Kỳ từng hỏi:  

"Mẹ ơi, chết là gì ạ?"  

 

Tôi suy nghĩ rất lâu mới giải thích cho con bé:  

"Chết là đến một hành tinh khác, thỏ mẹ vẫn sẽ dõi theo thỏ con."  

 

Kỳ Kỳ ngây người ra:  

"Vậy thỏ con sẽ không bao giờ gặp lại thỏ mẹ nữa sao?"  

 

Khi đó con bé chưa hiểu hết ý nghĩa của cái chết, đã khóc suốt cả ngày, tôi dỗ thế nào cũng không nín.  

 

Cuối cùng, con bé nức nở kéo tay áo tôi:  

"Mẹ không chết, mẹ phải ở bên con suốt đời."  

 

Haiz, khi con bé còn nhỏ như đã bị chuyện về cái chết cho sợ hãi đến thế.  

 

Làm sao tôi có thể nhẫn tâm chết trước mặt con bé chứ.  

 

Sau khi bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, tôi mới lên kế hoạch cho tất cả chuyện này.  

 

Nếu con bé tận mắt thấy tôi nhắm mắt và đưa vào lò hỏa táng, con bé sẽ đau lòng biết nhường nào?  

 

Tôi thà để con bé coi tôi như người xa lạ, hoặc nghe từ người khác rằng tôi đã chết, cũng không muốn để con bé tận mắt chứng kiến.  

 

Hơn nữa, tôi cũng muốn chắc chắn rằng sau khi tôi chết, Phó Thời Úc sẽ chăm sóc Kỳ Kỳ thật tốt, như tôi mới có thể nhắm mắt thanh thản.  

 

Thỏ con phải có dũng khí để đón nhận cuộc sống phía trước, chứ không phải bị mắc kẹt trong cái chết của thỏ mẹ.

 

15: Góc của Phó Thời Úc  

 

Phó Thời Úc cảm thấy bối rối. Anh thật sự bị Trần Du, người phụ nữ đó, xoay như chong chóng.  

 

Lần này ta thật sự chết rồi, trái tim lại cảm thấy như bị bóp nghẹt, khó chịu không nguôi.  

 

Anh đã mua cho Trần Du một phần mộ và thậm chí còn lừa Kỳ Kỳ một thời gian.  

 

Nhưng Kỳ Kỳ không phải đứa trẻ bình thường. Con bé như thể biết điều gì đó, luôn nằng nặc đòi đi tìm Trần Du.  

 

"Bố ơi, con nhớ mẹ."  

 

"Bố ơi, mẹ đối xử với con rất tốt. Có phải con không nên nghe lời mẹ không..."  

 

"Kỳ Kỳ hư, Kỳ Kỳ đã lừa bố. Mẹ là người mẹ tốt nhất, các bảo mẫu chẳng bao giờ nhớ số đo của con, cũng không biết nấu món trứng mềm mà con thích nhất. Chỉ có mẹ mới biết… Nhưng sau đó mẹ bị bệnh, không thể chăm sóc con nữa."  

 

Những lời lẩm bẩm của Kỳ Kỳ khiến Phó Thời Úc không ngừng nhớ lại quá khứ giữa và Kỳ Kỳ.  

 

Anh biết rõ Trần Du là một kẻ đào mỏ chính hiệu.  

 

Cô ta chưa từng xuất hiện ở những nơi mà ta khoe khoang, những lời của ta đôi khi còn buồn đến nực .  

 

Anh cũng biết những lời về ta thật khó nghe, nào là "mấy diễn viên hạng xoàng ấy mà", "chỉ để sưởi ấm giường thôi", "chơi chán rồi bỏ".  

 

Nhưng chưa bao giờ giải thích với Trần Du. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...