09
Căn nhà bị tôi lục tung đến mức bừa bộn không còn chỗ đặt chân.
Xử lý xong xuôi mọi thứ thì đã hơn 11 giờ đêm.
Tôi lười ra khách sạn, nên ngủ luôn ở phòng khách.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe thấy tiếng Thương Mặc Ngôn gõ cửa.
Tôi trùm chăn kín đầu, tiếp tục ngủ.
Không biết là do mang thai khiến tôi dễ mệt, hay vì sau khi xả hết nỗi ấm ức thì lòng nhẹ nhõm, chỉ biết là đêm đó tôi ngủ rất ngon.
Tỉnh dậy đã là mười giờ sáng.
Mẹ gọi điện báo rằng họ đã đến Thượng Hải, bảo tôi gửi định vị cho bà.
Tôi uể oải vươn vai một cái, tinh thần sảng khoái mở cửa bước ra ngoài.
Thương Mặc Ngôn đang đứng trước cửa.
Trên mặt ta là nụ nhã nhặn và dịu dàng, tay cầm chiếc bánh soufflé tôi thích nhất cùng bó hoa hồng trắng.
Nhìn chẳng khác nào một chàng hoàng tử lịch thiệp.
“Xin lỗi, hôm qua đã khiến em buồn.”
“Xin lỗi vì đã loạn nhà em.”
Nói lời xin lỗi xong rồi thì cũng đến lúc lời tạm biệt.
Từ nay về sau, đời ai nấy sống, không còn liên quan.
Thương Mặc Ngôn mỉm dịu dàng:
“Không sao, miễn là em nguôi giận là rồi. Đồ hỏng có thể mua lại, người mà ấm ức đến sinh bệnh thì không đáng. Tay em bị sao thế?”
“Không có gì.”
Sự quan tâm của ta đến quá muộn, vết thương trên tay tôi cũng sắp lành rồi.
Giờ này mà còn không nhanh đi cùng người của mình tổ chức sinh nhật, ở đây lằng nhằng gì?
Chẳng lẽ còn muốn tôi tiếp tục nhân trong bóng tối cho ta?
Đúng là mặt dày không biết xấu hổ!
Thương Mặc Ngôn vẫn cố chấp đưa bánh và hoa đến trước mặt tôi.
“Em nên ăn sáng đi, đừng hành hạ cơ thể mình. Nếu vẫn còn giận thì đánh cũng .”
Tôi chẳng thèm đánh ta, sợ bẩn tay.
Tôi bình thản nhận lấy đồ, rồi thẳng tay ném vào thùng rác.
Thương Mặc Ngôn vừa định gì đó thì điện thoại vang lên.
“Tôi phải đi dỗ tôi đã, ấy đang giận. Lát nữa tôi quay lại.”
Không cần dỗ đâu. Tôi cũng đang gấp rút rời khỏi đây.
Anh có người cũ của , tôi cũng sẽ có mới của mình.
Trước khi tôi ra cửa, Thương Mặc Ngôn lại đến tiễn:
“Một lát nữa sẽ có người mang quần áo và trang sức đến, em cứ chọn nhiều vào. Giờ có việc gấp phải ra ngoài, tối mình cùng ăn cơm nhé.”
Trước đây, mỗi lần ra khỏi nhà, tôi đều ôm , hôn , dặn dò mau về sớm.
Lần này, đến một cái tôi cũng chẳng buồn .
Ba năm rồi, tôi cũng đã chán ta rồi.
10
Thương Mặc Ngôn vừa bước vào khách sạn liền gặp một người trung niên chúc mừng.
“Chúc mừng chuyện gì ạ?”
“Bạn cậu có thai rồi đấy, cậu chưa biết à?”
Làm sao Hứa Linh Vi lại có thai ?
Rõ ràng ấy từng …
Nghĩ lại những biểu hiện bất thường của Hứa Linh Vi hai ngày nay, Thương Mặc Ngôn lập tức cảnh giác, liền gọi điện đến hội sở.
“Tìm người xác nhận giúp tôi: trưa hôm kia, Hứa Linh Vi có đến phòng bao ở hội sở không?”
Thấy Thương Mặc Ngôn định rời đi, Hà Chỉ kéo lại:
“Năm nay cậu định tặng quà gì cho Dao Dao thế? Tôi thấy ấy có vẻ mềm lòng rồi đấy, hay là hai người quay lại đi? Dù gì cậu cũng chơi chán con bé trắng…”
Dưới ánh mắt sắc lẹm như muốn người của Thương Mặc Ngôn, Hà Chỉ lập tức ngậm miệng.
Thương Mặc Ngôn mặc kệ hình tượng, quay đầu bỏ chạy.
Hà Chỉ đuổi theo:
“Có chuyện gì nghiêm trọng ?”
Thương Mặc Ngôn vừa lùi xe vừa gọi điện.
Điện thoại của Hứa Linh Vi đã tắt máy.
Dì Ngô bảo ấy vừa mới ra ngoài.
Nghĩ lại sự lạnh lùng và xa cách của Hứa Linh Vi sáng nay, toàn thân Thương Mặc Ngôn toát đầy mồ hôi lạnh.
Anh lập tức đánh lái, phóng thẳng đến trung tâm văn hóa.
Đến nơi rồi tôi mới biết ấy đã đóng cửa tiệm.
Hà Chỉ chẹp miệng:
“Đang ăn ngon lành sao lại đóng? Không lẽ lấy tiền của cậu rồi bỏ trốn?”
Thương Mặc Ngôn nóng ruột, giáng ngay một cú vào mặt hắn.
“Tất cả là tại mày!”
Hà Chỉ ngơ ngác:
“Liên quan gì đến tao?”
Thương Mặc Ngôn không lời nào, chỉ liên tục vào người thân.
Hà Chỉ tức điên, xắn tay áo lao vào đánh lại.
Hai người đánh đến mệt rã rời, rồi nằm vật ra đất thở hổn hển.
“Mau đi, lần này mày đánh tao vì chuyện gì nữa đây?”
“Vi Vi nghe cuộc chuyện của tụi mình. Cô ấy giận, bỏ đi rồi.”
“Cái con ngốc đó bỏ đi thì cứ để nó đi! Tao còn có thể giới thiệu cho mày người tốt hơn!”
“Còn dám mấy lời điên rồ đó nữa hả! Nếu không vì mày, Vi Vi sẽ không rời xa tao. Cô ấy còn đang mang thai con tao đấy!”
“Hả? Mang thai thì sao? Chẳng phải mày từng cho dù ấy có mang thai cũng sẽ bắt bỏ sao?”
Thương Mặc Ngôn nhắm nghiền mắt, đau đớn:
“Hôm đó tao chỉ bừa thôi… Tao ấy. Nhẫn cầu hôn cũng chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi sinh nhật ấy để ngỏ lời.”
Hà Chỉ đập tay vào ngực cam đoan:
“Yên tâm đi, sinh xong kiểu gì ấy chẳng quay lại. Trong tiểu thuyết toàn viết thế mà.”
Thương Mặc Ngôn thì thầm:
“Nếu như ấy mãi mãi không quay lại thì sao?”
Anh có một linh cảm… Hứa Linh Vi lần này đi rồi, có lẽ sẽ không bao giờ quay về nữa.
Hà Chỉ thản nhiên:
“Thì mày lại tìm người khác thôi. Với điều kiện của mày, muốn kiểu gì mà chẳng có? Đừng vì một người phụ nữ mà sống chết bi lụy. Mất mặt.”
Thương Mặc Ngôn tức giận:
“Cút!”
11
Ngày thứ hai sau khi về nhà, ba mẹ tôi tổ chức tiệc rửa bụi hoành tráng cho tôi.
Nghe tôi mang thai mà quay về, bè thân thích kéo đến chật cả nhà.
Ba mẹ tôi hãnh diện khoe về bố đứa bé: IQ bao nhiêu, tốt nghiệp trường nào, vóc dáng thế nào, tố chất ra sao…
Khoe đến mức khiến họ hàng phát thèm.
Có một bà vô duyên hỏi:
“Đàn ông tốt như , sao Vi Vi lại nỡ lòng bỏ người ta?”
Tôi xấu hổ muốn độn thổ.
Không dám thật là bị người ta bỏ.
Ba tôi hắng giọng:
“Chồng có tốt đến đâu cũng không bằng bố mẹ! Thượng Hải cách chỗ mình bao xa? Vi Vi mà lấy chồng xa thì vợ chồng tôi mỗi năm gặp con mấy lần? Mượn giống sinh con là rồi. Không thể để con bé bỏ rơi bố mẹ nuôi nấng nó suốt hơn hai mươi năm trời chứ.”
Đúng là ba tôi, sếp có khác, chuyện đầy lý lẽ.
Chỉ vài câu thôi đã biến tôi từ “bị ruồng bỏ” thành một hiếu thuận, nặng nghĩa.
Nghe đến đâu, tôi thấy mình y như thật sự vì ba mẹ mới chọn giữ con, không cần đàn ông.
Cả nhà đều gật gù đồng , bảo con trong nhà nên học theo tôi:
“Mượn giống sinh xong là về, đừng có tin ba cái chuyện đương ba xạo. Toàn lừa con nhà lành.”
“Mượn giống thì phải sức khỏe và trí óc. Đừng chỉ mặt. Mặt đẹp không nuôi con đâu!”
…
Tôi thì không hoàn toàn đồng ý.
Không mặt thì gì?
Đàn ông mà xấu quá thì ai mà xuống tay nổi chứ?
Còn chuyện không tin vào thì đúng là có lý.
Trên đời này đâu có nhiều chung thủy đến chết đi sống lại.
Phần lớn là toan tính và dối trá.
Con rất dễ bị mấy lời ngọt ngào mờ mắt, dễ dàng trao đi cả trái tim thật lòng.
Như tôi chẳng hạn.
Trước khi lên Thượng Hải, ba mẹ đã dặn dò kỹ lưỡng, thế mà cuối cùng vẫn bị Thương Mặc Ngôn lừa xoay vòng vòng.
Mẹ tôi thở dài: “Hầu hạ bố mẹ ruột mình còn dễ chịu hơn chăm sóc bố mẹ chồng nhiều. Chỉ cần họ không vui là quay sang mặt nặng mày nhẹ, còn xúi con trai dạy vợ thế nào là phép tắc nữa chứ. Con như tụi mình là nâng niu từ nhỏ, chịu sao nổi cái kiểu sống đó!”
Cả họ hàng đều gật đầu như vỗ trống.
Những trẻ thì lại không đồng .
“Con lớn rồi thì phải tự đi tìm và cuộc sống của riêng mình chứ, đâu thể cả đời ở bên cạnh ba mẹ ?”
“Chị Vi Vi ơi, người đàn ông chị không cần nữa thì nhường cho em đi. Em muốn an ủi trái tim tổn thương của ảnh một chút.”
“Em cũng muốn thử xem. Cuộc đời mà chưa từng bị tra nam tổn thương thì chưa gọi là trọn vẹn.”
Tôi…
Mấy bé bây giờ dễ thương thật sự!
“Tốt nhất là thôi đi. Chị sợ kéo củ cải lại lôi theo cả bùn, lỡ lòi mấy bí mật của bản thân thì khổ.”
Mấy chị em nhất quyết đòi tôi cho số điện thoại.
Còn bảo sẽ giúp tôi trả thù cho hả dạ.
Lúc đó, nhân viên phục vụ bước vào:
“Cô Hứa, bên ngoài có một vị họ Thương đang tìm .”
Tôi suýt nữa thì ngã lăn khỏi ghế.
Sao ta tìm đến nhanh chứ?
Bạn thấy sao?