Sống chung với Thương Mặc Ngôn đã ba năm, cuối cùng tôi cũng có thai.
Anh từng , chỉ cần tôi có thai, sẽ cưới tôi về vợ.
Tôi cầm tờ phiếu siêu âm thai, vui vẻ đến hội sở tìm .
Không ngờ lại nghe thấy mấy người thân của đang nhạo tôi:
“Con ngốc Hứa Linh Vi lại đi siêu âm nữa rồi, ta thật sự muốn sinh con cho cậu à.”
Thương Mặc Ngôn cợt vô tâm:
“Muốn thì gì? Cho dù có thật sự mang thai, tôi cũng không để ta sinh ra đâu. Chỉ có những người phụ nữ thông minh, sáng suốt như Dao Dao mới xứng đáng sinh con cho tôi.”
Tôi khóc, hỏi ba mẹ nên sao bây giờ.
Ba mẹ lại hớn hở không khép miệng:
“Đang định khuyên con nên giữ con lại đây! Cuối cùng nhà họ Hứa chúng ta cũng có người nối dõi rồi!”
Khi Thương Mặc Ngôn tổ chức sinh nhật linh đình cho Hứa An Dao,
Tôi lặng lẽ rời khỏi căn biệt thự mà mình đã ở suốt ba năm.
Sau này, Thương Mặc Ngôn tìm đến quê tôi.
Ba mẹ tôi liền hợp sức đuổi thẳng ra ngoài: “Đừng hòng dụ dỗ con vàng cháu vàng của nhà tôi nữa!”
01
Tôi bị buồng trứng đa nang, kinh nguyệt không đều, rất khó mang thai.
Thương Mặc Ngôn từng hứa, chỉ cần tôi mang thai, sẽ cưới tôi.
Mỗi lần hơn hai tháng không có kinh, tôi lại đi bệnh viện siêu âm xem có thai không.
Không ngờ lần này thật sự có rồi.
Tôi cầm phiếu siêu âm, háo hức đi tìm ở hội sở.
Cửa phòng bao đóng không chặt, tôi vừa bước tới đã nghe tiếng cợt quen thuộc.
Là Hà Chỉ – thân của Thương Mặc Ngôn – lại đang mỉa mai tôi.
“Con ngốc nhà cậu lại đi siêu âm nữa rồi, nó sắp phát điên vì muốn cưới cậu đó.”
Đám của Thương Mặc Ngôn toàn là nhân tài tốt nghiệp từ những trường đại học hàng đầu thế giới.
Họ khinh thường tôi – một đứa học trường bình thường, trí tuệ bình thường.
Trong số đó, người ghét tôi nhất chính là Hà Chỉ.
Hắn luôn gọi tôi bằng những từ phạm như “đồ ngu”, “đầu đất”.
Còn Thương Mặc Ngôn chưa bao giờ bênh vực tôi.
Thậm chí còn hùa với họ, đặt cho tôi mấy biệt danh kiểu “ngốc nghếch nhỏ”, “mỹ nhân ngu”.
Tôi từng vì chuyện đó mà giận không ít lần, chẳng bao giờ sửa.
Chỉ trách tôi lòng dạ hẹp hòi, không biết bao dung – .
Giờ tôi đã mang thai rồi.
Vì con, chắc sẽ đối xử tốt với tôi hơn.
Đợi chúng tôi cưới nhau, mấy người kia dù ghét tôi đến đâu cũng phải gọi tôi là “chị dâu” hay “em dâu”.
Tôi cố điều chỉnh cảm , định đẩy cửa bước vào.
Thì nghe giọng cợt:
“Muốn cũng vô ích thôi. Cô ta bệnh như thì sao có bầu . Tôi biết thừa ta chẳng sinh con nổi, nên mới dùng chuyện con cái để lừa ta chết tâm mà bám lấy tôi.”
Lừa tôi?
Hóa ra, cái ngọt ngào mà tôi tưởng chỉ là một cuộc đơn phương si mê.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưới tôi.
Niềm vui và hy vọng bỗng chốc hóa thành đau đớn tận tim gan.
Tờ phiếu siêu âm mỏng manh bỗng nặng như ngàn cân, suýt nữa rơi khỏi tay tôi.
02
Hà Chỉ lại hỏi:
“Nếu ta thật sự có thai thì sao? Cậu định cưới cái con nhỏ vừa ngu ngốc vừa ngoài đẹp ra thì chẳng có gì đó à? Dù là gia thế, nhan sắc hay năng lực, cậu đều đứng đầu trong giới. Đừng để bị loại phụ nữ nông cạn đó trói chân.”
Thương Mặc Ngôn lớn, không chút đắn đo:
“Sao có thể chứ? Cho dù ta thật sự có thai, tôi cũng sẽ không để ta sinh ra. Chỉ có những người thông minh và sáng suốt như Dao Dao mới xứng đáng sinh con cho tôi.”
Dao Dao?
Hứa An Dao?
Cô thiên tài từng nổi danh khắp thành phố Thượng Hải.
Cũng là học của Thương Mặc Ngôn khi du học ở nước ngoài.
Thương Mặc Ngôn từng theo đuổi ấy, có chí hướng lớn, không muốn người phụ nữ chỉ biết đứng sau lưng đàn ông.
Không ngờ đến bây giờ vẫn còn lưu luyến không quên.
Có thứ gì đó như muốn trào ra khỏi mắt, tôi vội đưa tay lên, cố gắng kiềm nén lại.
Mẹ từng , nước mắt của phụ nữ là ngọc trai, đừng bao giờ lãng phí cho người không xứng đáng.
Nghe , mỗi người đàn ông thành đạt bên cạnh đều có ba người phụ nữ.
Một người vợ để đưa về nhà khoe với thiên hạ.
Một nhân để bên cạnh phục vụ, chăm sóc từng ly từng tí.
Và một bóng hình xa xôi mãi không quên trong lòng.
Ba năm qua vai diễn của tôi chỉ là nhân, chưa từng là vợ.
Thương Mặc Ngôn dỗ dành tôi, chẳng qua chỉ muốn tôi dịu dàng nghe lời, phục vụ ta mọi nhu cầu.
Trong mắt đám người thuộc tầng lớp tinh như họ, tôi mãi mãi chỉ là món đồ chơi không thể bước ra ánh sáng.
Ở nhà, tôi cũng từng là công chúa nhỏ cưng chiều hết mực.
Vậy mà chỉ vì một người, tôi lại bị dìm xuống tận bùn đất.
Hà Chỉ hỏi Thương Mặc Ngôn:
“Cái con ngốc đó cậu cũng ngủ suốt ba năm rồi, không chán à?”
Chán rồi sao?
Tôi lo lắng về phía Thương Mặc Ngôn.
Anh dựa hờ lên sofa, nheo mắt suy nghĩ một lát, rồi khẽ nhếch môi:
“Cũng có hơi chán rồi.”
Móng tay bị bẻ bật ra, máu tươi trào ra không ngừng, tôi lại chẳng hề thấy đau.
Hứa An Dao đúng.
Gương mặt xinh đẹp thì ai cũng có, tâm hồn thú vị lại là điều hiếm có.
Dù đẹp đến đâu, mãi cũng sẽ chán.
Hà Chỉ hì hì:
“Vậy thì nhanh lên. Cậu chia tay rồi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vừa xinh đẹp vừa thông minh. Cậu cũng đến tuổi lập gia đình rồi đấy.”
Thương Mặc Ngôn gật đầu đồng ý ngay, không chút do dự.
Tôi lặng lẽ quay người bỏ đi.
Không ai trong phòng hay biết.
Bạn thấy sao?