Lâm Dương lùi lại hai bước, chỉ tay vào tôi, lắp bắp cả buổi trời không câu nào hoàn chỉnh.
Hôm nay, xem như tôi đã rõ ràng với nó, cũng hoàn toàn từ bỏ nó.
Kiếp trước, tôi luôn xoay quanh Lâm Dương, việc gì cũng ưu tiên nghĩ cho nó.
Nghĩ xem mua nhà ở đâu gần trường, để tiện chăm sóc nó.
Nghĩ xem thời gian công tác có dài quá không, có kịp về dự họp phụ huynh không.
Nghĩ xem đồ ăn có hợp khẩu vị, quần áo có thích không, mỗi ngày nó sống có vui không.
Bây giờ tôi chỉ nghĩ cho bản thân.
Lần này, tôi sống chỉ vì chính mình.
Sau vụ lùm xùm căn nhà, tôi bắt đầu tập trung hoàn toàn vào công việc.
Kiếp trước, vì Lâm Dương, tôi hy sinh rất nhiều, sự nghiệp cũng giậm chân tại chỗ.
Giờ đây, tôi mang những kế hoạch trước kia ra lại, bắt đầu vẽ tương lai cho công ty.
Một bên tôi việc không ngừng nghỉ, bên kia, gia đình Lâm Dương vẫn quẩn quanh trong bùn lầy.
Tôi nghe người mua nhà kể lại, đến giờ họ vẫn chưa hòa giải xong. Nếu tuần sau vẫn thế, bên kia sẽ khởi kiện.
Điện thoại từ quê gọi đến, tôi không nghe một cuộc nào.
Chẳng mấy chốc, Lâm Dương cùng bố mẹ đến công ty tìm tôi, muốn cắt đứt quan hệ.
Tôi mừng rơn, vì vốn dĩ họ chưa bao giờ coi tôi là người thân.
Trong mắt họ, tôi chỉ là một túi m,áu di , lúc đói thì tìm đến hút một ngụm.
Với những người bố mẹ, người thân như , tôi còn muốn cắt đứt sạch sẽ hơn.
Tôi gọi phòng pháp chế đến, soạn ngay giấy cắt đứt quan hệ.
Ký xong, tôi đưa bút cho đối diện. Bố tôi cầm mãi không dám ký.
Dù gì Lâm Dương cũng chỉ là đứa trẻ mười tám tuổi. Nó nghĩ lôi ông nội ra là tôi sẽ thỏa hiệp.
Ai ngờ tôi không những không theo ý họ, mà còn mượn nước đẩy thuyền, ký giấy luôn.
“Dì ơi, đó là ông đã sinh ra và nuôi nấng dì. Sao dì nỡ lòng nào vô như ?”
9.
Khi Lâm Dương câu đó, tay bố tôi run rẩy, đôi mắt nhăn nheo đầy nước.
Sau đó, ngay trước toàn bộ nhân viên trong công ty, Lâm Dương chỉ vào mũi tôi, ch,ửi r,ủa:
“Lâm Chiêu Chiêu, bà không xứng dì tôi!
Ông bà nội tôi vất vả kiếm tiền cho bà ăn học, giờ bà thành đạt thì quay lưng không nhận họ!
Tôi kh,inh! Đến con cừu còn biết quỳ b,ú đền ơn, bà là người mà lại vô ơn như thế! Bà không đáng sống!”
Cửa văn phòng tôi mở, nhiều nhân viên đứng ngoài thì thầm bàn tán.
Thấy có người ý, Lâm Dương càng đà, chạy ra cửa, lớn giọng tiếp tục:
“Các người chắc chưa biết con người thật của bà chủ các người đúng không?
Tôi cho mà biết, đi thì phải chọn đúng nơi, đừng đi cho loại người m,áu lạnh như bà ta!
Ngay cả với người thân cũng đối xử như , sau này các người không thoát khỏi bị bà ta hà,nh h,ạ đâu!”
Thư ký thấy hình không ổn, định gọi bảo vệ đuổi họ ra ngoài, tôi ngăn lại.
Tôi từ tốn uống nốt tách cà phê, đợi nó ch,ửi chán, rồi mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Nói xong chưa? Giờ đến lượt tôi chứ?”
Lâm Dương phì một tiếng khinh b,ỉ, lạnh:
“Nói cái gì? Nói bà là kẻ vong ân bội nghĩa, 30 vạn cũng không chịu bỏ ra cứu ba mẹ tôi.
Nói bà giả nhân giả nghĩa, hứa mua nhà cho tôi lại ghi tên bà.
Nói bà cố trả thù tôi, hủy hoại tương lai, cắt đứt đường sống của tôi?
Bà đúng là đồ r,ác rư,ởi, cả đời không gả , chẳng ai thèm lấy!”
Những ký ức kiếp trước như đèn kéo quân hiện về trong đầu tôi.
Những dòng chữ đầy c,ăm p,hẫn, xấu xí kiếp này dường như hiện rõ trước mắt tôi.
Bộ dạng hung d,ữ, ác liệt của Lâm Dương lúc này, không khác gì cái đêm nó gi,et tôi.
Tôi không thể kiềm chế nữa, giơ tay t,át mạnh vào mặt nó.
Nó ngây ra một lát, rồi siết chặt nắm tay, như phát đi,ên xông về phía tôi.
Ánh mắt nó, như muốn nuốt chửng tôi.
Các đồng nghiệp nam trong văn phòng vội chạy đến khống chế nó.
Nó vừa giãy giụa vừa ch,ửi bới:
“Con mụ thối tha này dám đ,ánh tao! Tao sẽ gi,et mày!”
Tôi không ngần ngại, t,át thêm một cái nữa. Nó giãy giụa càng dữ dội.
Bố tôi thấy cháu trai bị đ,ánh, định đứng dậy giúp, tôi ra hiệu cho thư ký ngăn lại.
Nhìn đứa cháu trai đang bị giữ chặt, gào thét dữ dội trước mặt, tôi chỉ cảm thấy gh,ê t,ởm, hối hận vô cùng.
Tôi tiến lên, túm lấy cổ áo nó, t,át liên tục từng cái một.
Cho đến khi tay tôi tê rần, cho đến khi nó không thể tiếp tục ch,ửi b,ới tôi nữa.
10.
Lâm Dương bị tôi t,át đến choáng váng, khóe miệng chảy m,áu, cố gắng lắp bắp vài câu:
“Tôi sẽ báo c,ảnh sát! Bà đ,ánh trẻ vị thành niên, cứ chờ mà ngồi tù đi!”
Tôi phẩy tay, bảo mọi người thả nó ra.
Vừa mất điểm tựa, nó lập tức ngã ngồi xuống đất.
Bố tôi đau lòng chạy lại, che chắn cho nó:
“Đúng là đen đủi tám đời mới sinh ra mày, loại hoại!
Hồi đó mày đúng, nên để nó ch,et chìm dưới hố phân, thì giờ đâu đến nỗi thế này với con trai mày!”
Nhìn hai ông cháu ngồi dưới đất, tôi chỉ thấy thế giới này thật đáng buồn.
Sự đa dạng của lòng người khiến tôi ngỡ ngàng, những điều đen tối nhất vẫn có thể bị họ thành trắng.
Tôi kéo ghế, ngồi xuống thoải mái, bắt đầu tính sổ:
“Dù chưa ký giấy đoạn tuyệt quan hệ, tôi vẫn gọi ông là bố!
Tôi sống khổ cực để ông nuôi lớn à?
Đúng , từ nhỏ tôi đã phải việc nhà, không cho tiền học, tự đi nhặt ve chai để có tiền đi học.
Chẳng phải cực khổ sao?”
Nghe tôi nhắc đến chuyện cũ, mặt bố tôi thoáng mất tự nhiên, vẫn cố cãi:
“Đó là tôi rèn luyện cho tính tự lập.
Cô xem con làng mình, đứa nào chẳng thế? Chỉ là hay than phiền.
Chúng tôi có để thiếu ăn thiếu mặc ngày nào không? Hả?
Cô tưởng có ngày hôm nay là nhờ ai, không phải nhờ tôi và mẹ cày cuốc ở quê à?”
Tôi nhạt. Đây đúng là bố tôi.
Thật ra, tôi sớm nên từ bỏ họ rồi, phải không?
Trong vô số đêm bị tổn thương, trong những khoảnh khắc nước mắt rơi, tôi đã biết họ là như thế nào.
Tôi nén cơn chua xót trong lòng, đáp lại:
“Hai người cày cuốc, nuôi là nuôi tôi và cả gia đình ấy! Chưa từng liên quan gì đến tôi.
Từng ấy năm, hai người hút m,áu tôi chưa đủ sao?
Phải hút đến giọt m,áu cuối cùng, mới can tâm sao?”
Tôi quay sang chất vấn Lâm Dương:
“Nhiều năm như thế, bố mẹ cậu bỏ mặc cậu cho tôi, vui vẻ kẻ rảnh tay.
Còn cậu thì sao? Uống m,áu của tôi để lớn lên, lại muốn gi,et tôi.
Những lời vừa nãy cậu ch,ửi tôi, đặt vào cậu mới thật hợp lý.
Còn nữa, đừng nhắc đến chuyện bố cậu từng cứu tôi.
Tôi suýt ch,et chìm khi đó chính là vì ông ta! Không tin, cậu về hỏi ông ta đi.”
Cuối cùng, tôi cảm thấy mệt mỏi, xua tay bảo bảo vệ đuổi họ đi.
Trước khi họ rời đi, tôi để lại cho Lâm Dương một câu cuối:
“Cậu nhớ kỹ, người hủy hoại tương lai của cậu chưa bao giờ là tôi, mà chính là cậu.”
11.
Họ kiêu căng hống hách đến, cuối cùng lại ủ rũ ra về, không hề lấy chút lợi lộc nào từ tôi.
Vài ngày sau, tôi nhận điện thoại từ người mua nhà, rằng họ đã đạt thỏa thuận hòa giải và tiền bồi thường đã chuyển khoản.
Đúng , tất cả đều do tôi sắp đặt.
Tôi biết trai và chị dâu tôi là loại người thế nào, nên đã nhờ người mua nhà diễn một vở kịch cùng tôi.
Tôi sắp xếp cho đội thợ sửa chữa đến nhà trước, tính toán thời gian để họ chạm mặt nhau.
Chị dâu tôi giống như một quả bom nổ chậm, chỉ cần châm ngòi là bùng nổ.
Ba người nhà họ, dù có mạnh cỡ nào, cũng không thể thắng bốn người thợ thường xuyên việc tay chân.
Những người thợ đó đã cố gắng né tránh, nên họ mới chiếm thế thượng phong.
Những vết thương là thật, không nghiêm trọng như họ tưởng. Người cho là “bất tỉnh” hôm đó đã tỉnh lại vào buổi tối.
Họ không còn đường lui, chỉ có thể bán căn nhà ở quê để trả tiền bồi thường.
Khi tôi vừa tốt nghiệp cao học, bố mẹ đã gấp gáp hỏi tôi tiền để mua nhà cưới cho trai.
Lúc đó, tôi không có tiền, nên họ đã lén vay nặng lãi, không trả thì dẫn chủ nợ đến tìm tôi.
Tôi mất ba năm trời mới có thể trả hết khoản nợ đó.
Ban đầu, tôi đã nghĩ sẽ không còn chút hy vọng nào với gia đình này, sự xuất hiện của Lâm Dương lại nối lại sợi dây ràng buộc đó.
Có thể , ở kiếp trước, tôi không đoạn tuyệt quan hệ với họ phần lớn cũng vì Lâm Dương.
Nhưng sự thiên vị của bố mẹ, sự hy sinh vô hạn của tôi, cộng thêm mối hận thù từ cái ch,et của tôi.
Làm sao tôi có thể không ghi hận?
Kiếp này, hãy cắt đứt đi, cắt sạch sẽ thì mới tốt.
…
Bạn thấy sao?