Người Nữ Bị Đá – Chương 4

“Về nhà đẻ rồi, tôi với bố nó ba năm liền không tăng lương, tất cả là tại nó!

“Mà nó việc gì chứ? Cùng lắm là giặt giũ quét dọn! Không bù nổi cái tức mà nó mang lại cho tôi!”

Thực ra, bố mẹ tôi chẳng biết gì về gia cảnh của bố mẹ nuôi tôi.

Lúc tôi quay về, họ cứ nghĩ rằng nhà bố mẹ nuôi nghèo quá, không nuôi nổi tôi nữa nên mới trả về.

Nhưng sự thật là, nhà bố mẹ nuôi thuộc hàng phú hộ ở địa phương, thậm chí còn mở nhà máy ở tận Đông Nam Á.

Một năm trước, vì công việc kinh doanh, cả nhà họ đã nhập cư sang Singapore.

Lý do tôi quay về tìm cha mẹ ruột,chỉ vì trong lòng vẫn luôn có một nỗi khát khao trở về bên gia đình thật sự.

Trong đầu tôi luôn còn vương lại ký ức trước khi bị bắt cóc lúc 4 tuổi.

Lúc đó, dường như họ thật sự rất thương tôi.

Cô ba nhíu mày, mẹ tôi đầy khó tin.

“Chị dâu, sao em thấy Thần Thần ngoan lắm mà!

“Mỗi lần em tới nhà, con bé đều tươi việc chẳng than vãn lấy một câu. Em chưa từng nghe nó chữ ‘không’ bao giờ.

“Nó ngoan gấp cả ngàn lần hai đứa phách nhà em ấy chứ!”

Mẹ tôi liếc tôi một cái đầy khinh bỉ.

“Thế mới con nhỏ này nó khôn ranh lắm, toàn là diễn cho người ngoài xem thôi!

“Không có ai chứng kiến, nó tôi tức đến suýt phát bệnh ấy chứ!

“Đừng nó gầy gò, chứ tâm địa thì đầy rẫy mưu mô đấy!”

Bố tôi lập tức phụ họa thêm: “Đúng đấy, trong lòng toàn là độc kế!”

Em họ nghe thấy bố mẹ tôi trước mặt người ngoài ra sức bôi nhọ tôi, trong mắt nó là một niềm vui sướng lan tràn.

Còn tôi, trong lòng lại chẳng dậy nổi sóng gió, thậm chí có phần nhẹ nhõm.

Cứ bôi nhọ đi, cứ chà đạp đi, cứ hoại đi!

Dù sao thì, tôi cũng coi như đã trả xong cái gọi là “ơn sinh thành” của các người rồi.

Từ nay về sau, tôi không cần phải dằn vặt bản thân vì cảm giác tội lỗi nữa.

Ông hai thấy bố tôi cũng hùa theo, bất lực thở dài.

“Tôi hai người này, sao có thể con mình như chứ?

“Về sau già rồi, còn chẳng phải trông vào Thần Thần phụng dưỡng sao?”

Mẹ tôi lập tức hét to lên tám phần giọng:

“Ôi giời ơi, đừng mong trông cậy vào nó! Tôi còn sợ nó bỏ thuốc tôi chết ấy chứ!

“Chỉ có Tiểu Đồng nhà tôi là tốt thôi, từ nhỏ đã ngoan ngoãn ấm áp, đúng là chiếc áo bông nhỏ thật sự!

“Vợ chồng tôi về già, chỉ có thể dựa vào Tiểu Đồng thôi!

“Sau này con bé mà định cư ở Mỹ, thì vợ chồng tôi cũng sẽ theo sang đó luôn.

“Các người không biết đâu, bên đó lương hưu cao lắm đấy!”

Ánh mắt em họ Tống Tiểu Đồng thoáng qua một tia ghê tởm sâu kín.

Nhưng rất nhanh, nó lại nở nụ rạng rỡ như hoa.

“Hai bác yên tâm, sau này đi rồi, nhất định con sẽ hiếu thuận với hai người.

“Trong lòng con, hai người còn thân hơn cả bố mẹ ruột con nữa!”

Bố mẹ tôi ngay lập tức bị hai câu đó cho mừng rỡ hớn hở.

Cô ba bất lực lắc đầu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, :

“Thần Thần học giỏi như , sau này chắc chắn cũng đậu trường ở Mỹ, cả nhà mình sẽ lại đoàn tụ!”

Mẹ tôi lập tức tức đến trợn tròn mắt.

“Nó mà đi Mỹ? Dựa vào cái gì? Nó có bản lĩnh đó à?

“Con nhỏ này chỉ biết học vẹt, trường bên Mỹ chả thèm nhận!

“Người ta thích là kiểu như Tiểu Đồng nhà tôi, học thì đội sổ đầu óc linh hoạt!

“Hơn nữa, bố mẹ Tiểu Đồng bây giờ đang ở Mỹ rồi, xin trường bên đó có gì là khó? Đảm bảo là đậu đại học danh tiếng!

“Tiểu Đồng nhà tôi nhất định sẽ có tiền đồ rực rỡ! Dù sao nó cũng là người nhà họ Tống, giống tôi đấy!”

Mọi người trong nhà đều nhau im lặng, lúng túng không biết gì.

Không ai hiểu nổi tại sao hai vợ chồng họ lại thiên vị một người ngoài đến , lại còn độc mồm độc miệng với chính con ruột.

Mọi ánh mắt dần đổ dồn về phía tôi đầy thương cảm.

Tôi chỉ nhẹ nhàng mỉm , rồi cụp mắt xuống.

Thực ra, việc họ thiên vị em họ một cách bất thường, tôi cũng từng nghĩ mãi không hiểu.

Thậm chí từng nghi ngờ, liệu có phải do tôi quá tệ .

Mãi cho đến một hôm, tôi nghe chuyện cũ của bố mẹ từ hàng xóm.

Tôi mới thôi trách móc bản thân.

Hóa ra, năm đó mẹ tôi miễn cưỡng cưới bố tôi vì đã mang thai tôi.

Bà chưa bao giờ cam tâm, chỉ vì có thai nên mới phải cưới.

Bà luôn cảm thấy chính tôi là kẻ đã chặn đứng con đường hạnh phúc mà bà từng mong muốn.

Nên từ trong thâm tâm, bà luôn cực kỳ căm ghét tôi.

Tuy nhiên, điều tôi mãi không thể hiểu nổi là — tại sao bố tôi cũng thiên vị em họ đến thế, lại không thích tôi?

Hơn nữa, mỗi lần mẹ tôi khen em họ, trong mắt bố luôn ánh lên sự vui mừng hoặc mãn nguyện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...