Người Nổi Tiếng Đến [...] – Chương 7

Nam minh tinh thậm chí còn sợ đến phát khóc, giọng run rẩy: “Mày còn muốn gì nữa? Bọn tao đã đưa cho mày 1 vạn rồi mà, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”

Tôi lạnh lùng ta, không gì.

Tôi ghét thái độ cao ngạo của tên này.

Tôi ghét cái cách đối phương tự cho mình là hơn người, coi thường tất cả.

Anh ta nghĩ mình là người nổi tiếng, đứng trên vạn người, giờ đây chỉ có thể run rẩy, khóc lóc cầu xin tôi đừng kích .

Thấy tôi không gì, ta lại khóc lóc: “Mọi người mang bao nhiêu tiền, lấy hết ra đưa cho ta, đừng để ta kích !”

Mọi người lúc này mới phản ứng, vội vàng móc tiền ra, đưa cho nam minh tinh.

Nam minh tinh cầm tiền, run rẩy.

Tôi ra hiệu cho ta lại gần.

Anh ta không dám đậy, mà đưa tiền cho biên kịch bên cạnh.

Đạo diễn thở dài, : “Các cậu đúng là những bông hoa trong nhà kính, không nhận ra ta đang dọa các cậu sao?”

Nữ minh tinh kích : “Anh ta đã dùng dao chém vào đầu người khác rồi, ông với tôi đây là dọa sao?”

Đạo diễn : "Đầu người rất cứng, con dao của ta không phải dao chặt xương, chém vào đầu chỉ thương tích nhẹ. Anh ta cố ý chém lên đầu để trông đáng sợ, thực ra không dám ra tay tàn nhẫn. Dù sao cũng không sao cả.”

Đạo diễn cầm tiền tiến về phía tôi, đưa tiền và hỏi: "Lần này hài lòng chưa? Chúng tôi còn phải đưa người đi bệnh viện, mau tránh ra.”

Ông ta đi lướt qua vai tôi, muốn vượt lên.

Tôi chợt đâm thẳng dao vào bụng đối phương.

Trong phút chốc, cả thân hình đạo diễn cong như tôm.

Tôi rút dao ra, rồi lại đâm vào.

Rút ra, rồi lại đâm vào.

Đạo diễn cúi gập người, ngẩng đầu lên tôi đờ đẫn, rồi ngã gục xuống đất, tay ôm bụng, cơ thể co giật từng hồi.

Tôi đã chán ngấy tiếng hét của nữ minh tinh, người này vẫn không ngừng hét.

Cô ta thậm chí còn nôn mửa, rồi trốn sau lưng mọi người, đặc biệt là sau lưng nam minh tinh.

Tuy nhiên, nam minh tinh còn sợ hơn cả ta, thậm chí đẩy ta ra trước mặt tôi, hoảng loạn chạy về phía cửa sổ, hét lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

Tôi thấy thật mỉa mai.

Vì lúc quay chương trình, ta từng điều bản thân ngưỡng mộ nhất là tinh thần hiệp sĩ.

Những người này trên truyền hình cái gì cũng dám . Nhưng trong thực tế, đẩy phụ nữ ra trước để chắn dao, đó chính là tinh thần hiệp sĩ của ta.

Nam minh tinh lao ra ban công khóc lóc, nhanh chóng không thể nên lời.

Anh ta ngơ ngác hỏi: “Fan đâu rồi? Vừa nãy dưới lầu không phải rất đông sao?”

Nữ minh tinh mặt mày lấm lem lao đến trước mặt tôi, ngồi bệt xuống đất, không còn vẻ tươi trẻ xinh đẹp nữa, chỉ biết khóc lóc : “Anh vừa trong nhóm fan rằng sẽ đến địa điểm tiếp theo, chắc chắn họ đã đến đó để giành chỗ rồi! Tất cả là lỗi của , tại sao lại thích fan vây quanh như !”

Nam minh tinh mặt mày xám xịt.

Nữ minh tinh khóc lóc : “Anh ơi, em sai rồi, mặc dù em không biết tại sao lại tức giận như , con vẫn đang ở nhà. Vì con , nên biết phải gì chứ?”

Tôi lạnh lùng vào mắt ta.

Tôi : “Cô muốn tôi nghĩ cho con , đúng không?”

Cô ta gật đầu mạnh: “Đúng, vì con , trước khi bất cứ điều gì, hãy nghĩ đến con!”

ta cầu, tôi chỉ có thể theo.

Tôi hỏi: “Vừa nãy với con tôi là ăn thịt sẽ gặp báo ứng phải không?”

Cô ta hoảng sợ, định giải thích, tôi đã nắm lấy tóc đối phương, đập mạnh xuống đất.

Tôi giơ dao lên rồi chém xuống.

Con dao xuyên qua má nữ minh tinh, ghim đầu ta xuống sàn nhà.Cô ta đau đến mức hét lên điên cuồng, vặn vẹo cơ thể

Tôi : "Đây chính là con dao tôi vừa thái sườn, còn chưa kịp rửa, hiện tại có tính là ăn thịt hay không?"Cô ta không dám chuyện.Bởi vì con dao xuyên qua má, nằm ngay trong miệng ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...