Nam minh tinh gào lên: “Khi tao chuyện với mày, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn trả lời. Tao biết con mày học mẫu giáo ở đâu đấy!”
Đạo diễn tỏ vẻ bất lực, đi theo tôi, cũng dần mất kiên nhẫn: “Sự kiên nhẫn của chúng tôi có giới hạn, mọi người đều rất bận. Anh mau mở cửa cho chúng tôi đi.”
Nữ minh tinh tức giận : “Đúng , chúng tôi đều rất bận, không rảnh rỗi như , Có biết mỗi giờ tôi bị trễ là mất bao nhiêu tiền không? Mau mở cửa ra!”
Đối mặt với những lời trách mắng của họ, tôi chỉ cầm một con dao, bước ra khỏi bếp.
Khi thấy tôi cầm dao, tất cả mọi người đều sững sờ.
Trên mặt họ không có sự sợ hãi, mà từ ngạc nhiên chuyển sang ầm lên.
Nam minh tinh : “Mày đang với tao à? Chỉ vì chuyện này mà mày định dùng dao với bọn tao sao?”
Đạo diễn lạnh lùng : “Có điều kiện gì thì cứ , đừng nghĩ có thể dọa chúng tôi. Ở đây nhiều người như , nghĩ có ai sợ không?”
Tôi từng bước tiến về phía họ, biên kịch hoảng hốt, nắm lấy tôi và đẩy mạnh một cái.
Gã : “Không phải, định dọa ai với con dao này? Bây giờ là xã hội văn minh rồi, định chơi trò này với chúng tôi sao? Được, tôi cho biết, tôi là người không sợ cứng, chỉ sợ mềm. Anh không dọa tôi đâu, bây giờ cứ chém đi.”
Nam minh tinh lên: “Mày không phải là người hiền lành sao? Sao tự nhiên lại nổi giận thế?”
Biên kịch giận dữ: "Tôi ghét nhất là những kẻ giả vờ!”
Gã đột nhiên cúi đầu, rồi dùng đầu đẩy tôi, chỉ vào đầu mình và : “Nào, chém vào đây. Có gan thì chém đi, không có gan thì là con tôi. Anh…”
Đối phương chưa hết lời, tôi đã thỏa mãn nguyện vọng của gã ta.
Tôi chém một nhát dao xuống.
Toàn bộ cơ thể gã co giật một cái, cả căn phòng im lặng, đột nhiên nữ minh tinh hét lên như heo bị chọc tiết.
Biên kịch lên, máu tươi chảy từ đỉnh đầu xuống, gã run rẩy chạm vào, chăm chăm vào bàn tay đầy màu đỏ tươi.
Khi tôi giơ dao lên lần nữa, tên này đã không còn sự kiêu ngạo và ngạo mạn như trước, hét lên rồi chạy đi.
Kết quả là chạy quá nhanh nên té ngã.
Gã vừa lăn vừa bò, chui vào trong nhà vệ sinh, đồng thời lại nhanh chóng đóng cửa.
Biên kịch quỳ rạp trên mặt đất, giống như chó, dùng vai đẩy cửa, sợ tới mức chuyện cũng run: "Anh, điên rồi!
Tôi gõ cửa, : "Không cần trốn, ông đi ra đi, tôi giet ông.”
Đối phương không thể một câu hoàn chỉnh, không biết miệng đang kêu cái gì.
Có lẽ là quá sợ hãi, biên kịch đột nhiên quỳ xuống đất nôn mửa, nôn đến mức dịch dạ dày cũng trào ra.
Tôi đẩy cửa, người vừa rồi rõ ràng bảo tôi chém xuống, bây giờ lại kêu không muốn tôi giet mình, cơ thể chết dí vào cửa không chịu mở.
Giữa chúng tôi chỉ cách nhau một khe cửa, tôi đối phương mặt đầy máu, nhíu mày : “Ông ra đi… sao ông có thể không chết ?”
Tôi đâm dao vào khe cửa, đâm vào vai gã ta.
Rồi rút ra, lại đâm vào.
Biên kịch kêu thảm thiết từng cơn, nữ minh tinh cũng hét lên từng hồi.
Gã khóc lóc: “Đại ca à, tôi tưởng chỉ dọa thôi! Xin tha cho tôi, tôi đã gì sai với ?”
Tôi cố đẩy cửa thêm lần nữa không thành.
Không thể giet gã ngay lúc này, tôi quyết định đóng chặt cửa nhà vệ sinh lại.
Tôi không hoảng loạn, vì biết cửa sổ trong nhà vệ sinh quá nhỏ để tên đó có thể thoát ra.
Tôi khập khiễng bước về phía phòng khách, nơi mọi người đều đã sợ đến chết lặng.
Vừa rồi đạo diễn còn hét rằng bọn họ có nhiều người, hiện tại đám nhân viên đều lùi lại, không ai dám tiến lên, chỉ còn mình ông ta đứng lại.
Nam minh tinh vốn đang ngồi vắt chân, giờ đã điên cuồng chen vào đám đông.
Nữ minh tinh vẫn đứng tại chỗ, dậm chân liên tục và hét lên từng tiếng.
Bạn thấy sao?