Tôi dựa vào góc giường, cạnh gỗ chọt vào mặt. Vì trọng lượng của tôi, thanh gỗ đâm vào da thịt, tôi không cảm thấy gì.
Tôi bắt đầu không thở nổi, trái tim dường như bị xé toạc từng chút một, đau đến mức tôi không quan tâm đến cơ thể của mình.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 6 của con tôi.
Chỉ cách đây ít phút, đứa nhỏ vẫn còn nhào vào lòng tôi, ôm lấy cổ tôi và tôi.
Nhưng bây giờ, con bé chỉ còn nằm yên trên giường, mắt không bao giờ nhắm, để cho ruồi bọ bò trên mắt.
Đau quá.
Trái tim tôi đau quá… như thể tôi đang chìm trong nước, không thể thở nổi.
Bên ngoài phòng khách, tiếng của họ vang lên.
Tôi thi thể của con mình, nghe tiếng vui vẻ của người khác trong nhà tôi, thưởng thức bữa tiệc sinh nhật mà tôi đã chuẩn bị cho con .
Người phụ nữ đó đang chê bai món sườn mà con tôi thích nhất.
Người đàn ông đó đang gặm món sườn mà tôi không nỡ ăn, với giọng ngây ngô: “Nhưng tôi thích ăn thịt.”
Tôi kéo lê chân bị gãy, mặt đầy máu, ngây người Nặc Nặc.
Tôi muốn con gọi tôi là bố, muốn con ôm tôi và không sao đâu.
Nhưng con bé sẽ không bao giờ thế nữa.
Họ quay đi quay lại nhiều lần, chỉnh sửa từng chút một, sắp xếp lại từng chi tiết.
Một bữa ăn, họ ăn gần ba tiếng đồng hồ.
Sau một thời gian dài, cửa phòng mới mở ra.
Đạo diễn thấy bộ dạng thảm của tôi, đóng cửa lại, ngạc nhiên thốt lên: “Ôi trời, có cần phải cho mặt đầy máu như không?”
Ông ta tiến lại gần, kỹ vết thương trên mặt tôi, rồi cuối cùng : “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, đừng có mà đòi tiền chúng tôi nữa. Đây là tiền họ đưa cho , cầm lấy đi.”
Ông ta lấy ra một xấp tiền, đặt trước mặt tôi.
Sau đó, ông ta châm một điếu thuốc, giọng điệu lạnh lùng: “Anh cũng đừng nghĩ người ta xấu xa lắm, họ đã cho 1 vạn tệ, đây là tiền túi của hai ngôi sao đó. Anh nên cảm ơn người ta không tính toán với , đưa con đi ăn một bữa ngon đi.”
Tôi thẳng vào mặt đối phương.
Chính tên khốn này đã bịt miệng chúng tôi.
Đạo diễn đi đến sau lưng, bắt đầu cởi trói cho tôi, miệng vẫn : “Chúng tôi đã quay xong rồi, tôi khuyên nên biết điều mà nhận lấy, kẻo còn không kiếm 1 vạn này. Nói thật, chân sao , có vẻ không ổn lắm.”
Ông ta cởi trói cho tôi, quay đầu ra ngoài, với nhóm người kia: “Được rồi, xong việc rồi, mọi người vất vả rồi!”
Dựa vào đôi tay, cuối cùng tôi cũng có thể bò lên giường, nâng khuôn mặt nhỏ của con lên.
Lạnh quá, băng giá.
Khuôn mặt nhỏ không còn chút nhiệt độ nào.
Tôi ôm lấy Nặc Nặc, giữ chặt con trong lòng, vuốt ve mái tóc của con.
Đầu của con bé cứ rũ xuống một bên, tôi chỉ có thể nâng đầu đứa nhỏ lên, vừa khóc vừa hôn lên mặt con .
Tôi khóc và : “Bé con, mở mắt bố không?”
Nặc Nặc không đáp lại tôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt con lên giường, khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, họ đang thảo luận về cách chỉnh sửa tiếp theo, không ai ý đến tôi.
Tôi lạnh lùng họ.
Những người này đều là kẻ giet người.
Vì lợi ích và lượt xem, họ đã tàn nhẫn giet chết con tôi.
Mỗi người ở đây đều phải trả giá cho cái chết của con tôi!
Tôi đến cửa chính, khóa trái cửa lại.
Họ thấy tôi khóa cửa, đều ngạc nhiên.
Tôi kiên nhẫn khóa cửa lại, sau đó khập khiễng đi vào nhà vệ sinh và ném chìa khóa vào bồn cầu.
Nam minh tinh nhíu mày, không hài lòng : “Anh khóa cửa gì? Chúng tôi sắp đi rồi.”
Nữ minh tinh lạnh lùng : “Còn gì nữa? Chê tiền chúng tôi đưa không đủ chứ gì! Tôi đi khập khiễng gì? Làm như chúng tôi khiến bị thương , để đòi tiền còn phải giả vờ khập khiễng sao?”
Đạo diễn vội vàng đến bên tôi, muốn lấy chìa khóa, tôi đã nhấn nút xả nước.
Khi chìa khóa bị cuốn đi, đạo diễn kinh ngạc : “Anh điên rồi à? Chúng tôi đã gì sai với ? Chỉ là trói lại một lúc thôi mà? Một vạn tệ vẫn chưa đủ bồi thường cho sao?”
Lúc này, nam minh tinh tức giận lớn.
Anh ta vắt chân chữ ngũ, : “Mày biết không? Bây giờ tao rất không vui. Ban đầu tao còn có chút áy náy với chúng mày, tự bỏ tiền túi ra cho một ít tiền, giờ thì tao chẳng còn chút áy náy nào nữa. Đối phó với loại người như mày, không nên mềm lòng. Mau lại đây xin lỗi tao ngay.”
Tôi liếc ta một cái, vẫn không để ý, tiếp tục đi về phía bếp.
Bạn thấy sao?