Tôi không hiểu tại sao, tôi cũng không kìm mà khóc.
Có lẽ vì con thấy tôi khóc giữa đêm, có lẽ vì phải dùng mua nhóm* mới có thể cho con nhảy một lần, tôi không kìm nước mắt.
*giống hình thức gộp đơn chung với người khác
Nặc Nặc lao vào lòng tôi, dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt cho tôi và : “Bố đừng khóc…”
Tôi xoa đầu con bé, nhẹ nhàng : “Bố sau này nhất định sẽ cho con nhảy thường xuyên.”
Bé con ôm cổ tôi, dùng khuôn mặt nhỏ cọ vào tôi, nhỏ giọng : “Không sao đâu, so với nhảy múa, con bố hơn… Con bố nhất.”
Nữ minh tinh tức giận hét lên với đoàn phim: “Các người cố khó tôi phải không?!”
Đạo diễn hoảng hốt: “Chúng tôi sao?”
Nữ minh tinh chỉ vào Nặc Nặc, kích : “Chắc chắn đây không phải là kịch bản đối thủ đưa cho chứ? Đứa trẻ nhỏ như , biết cả mua nhóm là gì, quá giả rồi!”
Nam minh tinh cũng nhíu mày : “Đúng là có chút giả, đứa trẻ ở độ tuổi này, thực sự có thể hiểu mua nhóm là gì sao? Hiện tại rất giống kịch bản cố ý tạo chủ đề nóng, chúng tôi không quay nữa.”
Đạo diễn hoảng hốt, vội vàng chạy đến an ủi cảm của hai người họ.
Tôi nghe những lời họ , trong lòng cảm thấy buồn bã.
Nặc Nặc tất nhiên biết mua nhóm là gì rồi.
Bởi vì con bé là một đứa trẻ hiểu chuyện, mỗi khi muốn gì, đều cẩn thận hỏi tôi có mua nhóm không.
Nếu không có, đứa nhỏ sẽ không muốn mua nữa.
Biên đạo chạy đến bên tôi, có chút suy sụp với tôi: “Có thể để con đừng nữa không? Hai vị này không muốn quay nữa rồi.”
Tôi lạnh lùng : “Vậy họ có thể ra ngoài, ở nhà tôi, ăn cơm tôi nấu, còn muốn dạy dỗ con tôi trước mặt tôi, đây là lý lẽ gì?”
Biên kịch nhỏ giọng : “Vấn đề là các người rắc rối cho chúng tôi!”
Tôi kinh ngạc gã.
Đối phương sụp đổ : “Chúng tôi chỉ muốn hoàn thành việc quay phim và nhanh chóng rời đi, con của luôn cản trở chúng tôi.”
Nặc Nặc không vui đáp: “Là mấy người luôn dối!”
Đạo diễn thở dài: “Bé con à, đây không phải là chương trình thật. Được rồi, tôi biết hai người muốn gì, tôi hiểu hết.”
Ông ta lấy ví ra, đưa vài trăm tệ nhét vào tay tôi.
Sau đó lạnh lùng : “Tiền cũng đã nhận rồi, tiếp theo đừng cố rối nữa.”
Tôi mấy trăm tệ đó, mặt nóng bừng lên.
Họ thực sự nghĩ rằng chúng tôi cố đòi tiền!
Tôi muốn trả lại tiền, nam minh tinh kia không kiên nhẫn : “Đừng giả vờ nữa, nếu không phải vì chút tiền, có thể dạy đứa nhỏ như dùng từ ‘mua nhóm’ sao?”
Tôi nắm chặt tay, : “Tôi đã xem các chương trình khác của . Anh từ nhỏ bản thân đã là thần đồng, có thể cùng lúc tiếng Anh, tiếng Trung và tiếng Ý. Khi nhỏ có thể ba ngôn ngữ, con tôi lại không thể dùng từ ‘mua nhóm’ à? Mời các người ra ngoài ngay lập tức!”
Tôi lười tranh cãi với ta, đứng dậy chuẩn bị mở cửa.
Kết quả là ngay lúc đó, nam minh tinh đột nhiên hét lên: “Cái gì , dám loạn trước mặt tôi!”
Đột nhiên, mấy người trong đoàn phim lao về phía tôi!
Họ đè tôi xuống đất, ép tay tôi ra sau lưng, một người còn rút thắt lưng ra và trói tay tôi lại.
Tôi hét lên: “Các người đang gì ?!”
Nặc Nặc cũng hoảng sợ, khóc chạy đến bên tôi.
Đạo diễn thở dài, ông ta đi đến chỗ chúng tôi và đè Nặc Nặc xuống đất.
Nặc Nặc không ngừng khóc lóc và kêu đau, đạo diễn lại với tôi: “Tại sao không thể hiểu cho chúng tôi? Nếu chương trình lên hot search tiêu cực, thì dù có bán và con cũng không đền nổi, có hiểu là cắt đứt nguồn tài chính của người khác cũng như giet cha mẹ họ không?”
Họ không chỉ trói tôi, mà còn không tha cho Nặc Nặc, trói cả con bé lại.
Nặc Nặc sợ hãi òa khóc, nữ minh tinh không kiên nhẫn : “Bịt miệng đứa trẻ đó lại! Quay xong rồi cho ít tiền là , đừng có loạn ở đây nữa.”
Tôi hoảng sợ, vội : “Không thể bịt miệng đứa nhỏ, con bé…”
Tôi muốn rằng Nặc Nặc bị viêm mũi trẻ em, tuyệt đối không thể bịt miệng con bé.
Nhưng tôi còn chưa kịp hết câu thì đã bị đạo diễn bịt miệng.
Ông ta nhét một miếng giẻ rách vào miệng tôi, rồi quấn băng keo quanh miệng nhiều vòng.
Nặc Nặc sợ hãi khóc to hơn, đạo diễn vội vàng trói Nặc Nặc lại, bịt miệng con bé, rồi ném chúng tôi vào phòng ngủ.
Đạo diễn lạnh lùng : “Cơm nước đã xong, ai đó giả chủ nhà, chúng ta quay lại.”
Bạn thấy sao?