Khi tôi tỉnh dậy, Chu Nhiên vẫn đang ngủ.
Tôi vừa định rời giường thì bị hắn kéo lại.
“Ngủ với thêm một lát đi.” Chu Nhiên vẫn chưa mở mắt.
Tôi đưa tay lay hắn: “Muộn rồi đấy, đừng ngủ nữa.”
Hắn từ từ buông tay ra, nằm trên giường cho tỉnh táo lại.
Khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, người này đã sửa soạn ra hình ra dáng, thậm chí đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Tôi kéo ghế ngồi đối diện hắn, vừa húp cháo vừa : “Có lẽ sắp tới không thể đến nhà em đâu."
“Sao, vừa mặc đồ xong liền trở mặt?” Chu Nhiên nhướng mày dài, tâm không tốt lắm.
“Không, Hứa Trạch Miện đang đợi em tha thứ cho ta, không thể để ta phát hiện ra .”
Chu Nhiên lạnh, buông đũa: “Ha, em thật sự xem là nhân của em à?”
Tôi không thêm gì nữa, im lặng húp cháo.
Tôi biết hắn chỉ đang không kiềm chế cảm mà thôi, vì tôi đã rõ với hắn ngay từ đầu rằng những chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra.
“Không thể dỗ một chút hả?” Chu Nhiên đưa tay bóp mặt tôi, rõ ràng hắn đang không vui chút nào.
Tôi bối rối trước sự thẳng thắn của hắn.
Tôi ngơ ngác giơ tay xoa đầu hắn: “Ngoan, chịu khó một thời gian nhé.”
Chu Nhiên có lẽ cũng tạm hài lòng rồi nên chỉ hừ một tiếng, bắt đầu dọn dẹp chén đũa.
Tôi xách túi rời đi, không để ý đến hắn nữa.
Có lẽ diễn kịch có thể tăng thêm sự thú vị cho cuộc trao đổi.
Tôi nghĩ mình không có bất kỳ cảm nào với Chu Nhiên, ngay cả Hứa Trạch Miện cũng không.
Xuống lầu, tôi thấy Hứa Trạch Miện đã đợi sẵn dưới đó.
May là tôi rời nhà trước.
Tôi mở cửa ngồi vào ghế phó lái mà không lời nào, chẳng hề ngại ngùng chút nào.
Hứa Trạch Miện vui vẻ nở nụ , đưa bữa sáng cho tôi.
Tôi giơ tay từ chối: “Em ăn rồi.”
“Em tự nấu?” Hứa Trạch Miện nhướng mày hơi ngạc nhiên.
Tôi chưa bao giờ ăn sáng vì tôi lười nấu.
Trước đây, Hứa Trạch Miện sẽ nấu hoặc mua đồ ăn sáng về, sau đó dỗ dành để tôi chịu ăn.
“Ừm, chẳng thế thì sao?” Tôi quay mặt đi, không .
Có lẽ vì chột dạ.
Có lẽ vì đơn.
Tóm lại, chúng tôi đều im lặng.
Mãi đến khi xe đậu dưới công ty tôi, Hứa Trạch Miện mới : "Mai mang bữa sáng đến cho em, em không cần phải tự nấu."
Tôi chưa kịp đóng cửa xe thì đã dừng lại, cúi đầu .
Ánh mặt trời chiếu lên mặt một cách trìu mến, khung xương hàm thon gọn mịn màng khiến góc cạnh gương mặt trở nên sắc nét hơn.
Như thanh kiếm sắp rời khỏi vỏ.
Ẩn giấu sự sắc sảo mà lạnh lùng.
Một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
“Hứa Trạch Miện, kia thì sao, còn ở công ty à?”
Cô đó tên là Tôn Song Song, là đàn em cùng trường với chúng tôi, trợ lý của Hứa Trạch Miện.
Câu chuyện giữa bọn họ giống như một bộ phim truyền hình cũ rích.
Tôn Song Song xinh đẹp giỏi giang, cảm thầm lộ rõ trên gương mặt ta.
Hứa Trạch Miện thấy phiền, vốn định điều chuyển ta đi.
Nhưng vào một lần say rượu do người khác sắp đặt, vì ta trông có phần giống tôi nên suýt chút nữa đã bị Hứa Trạch Miện đ/è xuống đến bước cuối cùng.
Khi đó, lòng Hứa Trạch Miện chỉ nghĩ đến tôi.
Dù đã bị trúng thuốc và đầu óc không tỉnh táo.
Nhưng vẫn nhận ra sự khác biệt giữa tôi và người phụ nữ khác, vẫn c/ắn răng chịu đựng đau đớn mà bảo người ta cút đi.
Vì không muốn rút dây rừng và để điều tra rõ huống, bảo Tôn Song Song canh giữ bên cạnh mình.
Càng dành nhiều tâm sức và sự ý, cảm của càng biến chất.
Sự thật là Tôn Song Song chỉ là một nhân viên tốt đáng thương vô tội bị cuốn vào.
Thế nên vào khoảnh khắc đó, sự thương của Hứa Trạch Miện dành cho ta đã đạt đến một mức độ mà trước nay chưa từng có.
Anh đã không thể nhận ra sự khác biệt giữa tôi và Tôn Song Song.
Đôi mắt dài giống nhau, đôi môi đỏ mọng hơi vểnh giống nhau, chiếc cằm nhỏ xinh giống nhau, và đối với , cảm cũng giống nhau.
Thậm chí là dời đi.
“Anh sẽ điều chuyển ấy đi.” Ánh mắt Hứa Trạch Miện do dự, không đủ kiên định.
Sự thiếu kiên định này như một cái g/ai gh/im vào mắt tôi.
Nhưng tôi hiểu, việc không cân nhắc cho tương lai của chúng tôi ngay từ đầu là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Tôi gật đầu, quay người đi vào trong tòa nhà.
8.
Hứa Trạch Miện xử lý rất nhanh.
Buổi tối lúc sắp tan ca, Tôn Song Song nhắn tin cho tôi.
Một job offer từ công ty khác, đãi ngộ và địa vị cao hơn so với khi ta việc tại công ty của Hứa Trạch Miện.
Cô ta chưa gì.
Nhưng lại khiến tôi hiểu , Hứa Trạch Miện chỉ đang miễn cưỡng rời xa ta.
Anh ta đã sắp xếp xong đường lui cho ta, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi trở thành nữ phụ độc ác cố chia rẽ đôi nhân trong câu chuyện, còn bọn họ thì có một cái kết BE tuyệt đẹp.
Thật nực .
Mà nực hơn là, Tôn Song Song lại nhắn thêm một tin: “Chị à, chị có tin là đêm nay ấy sẽ không đến đón chị tan không?”
Tôi tin chứ.
Nhưng tôi vẫn đứng chờ ở dưới công ty, tiếp tục chờ.
Chờ đến gần sát giờ mới mở app và đặt xe.
Mà đúng là x/ui x/ẻo, đang đợi xe thì xảy ra chuyện, tôi bị một chiếc ô tô c/án qua mu bàn chân.
Mặt tôi t/ái nh/ợt, người ta đưa đến bệnh viện.
Cơn đau d/ữ d/ội đến mức tôi choáng váng, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Chụp X quang, xử lý vết thương.
Điện thoại hiển thị ba cuộc gọi nhỡ của Hứa Trạch Miện.
Lần thứ tư gọi đến, tôi tắt máy.
Hoàn toàn thanh tịnh.
Sau ngần ấy thời gian ở bệnh viện, trời đã rất khuya, tôi vẫn chưa đặt xe.
Tôi ngồi ngây người trên hành lang, không muốn liên lạc với bất kỳ người thân hay bè nào.
Tôi không hiểu sao cuộc sống của mình lại t/ồi t/ệ như .
Đột nhiên một bóng đen chặn ánh sáng trước mặt tôi.
Ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt đẹp trai của Chu Nhiên.
Thật sự rất đẹp.
Hắn đưa tay lau đi những vệt nước mắt sắp khô trên mặt tôi.
“Sao lại tới đây?" Vừa dứt lời, Chu Nhiên đã bế tôi lên và ôm vào lòng.
Tôi giơ tay vòng qua cổ hắn.
Chu Nhiên bế tôi sải bước đi ra ngoài: “Có là bác sĩ ở đây.”
Không biết vì lý do gì mà trông hắn hơi giận.
Bầu không khí xung quanh cũng nặng nề hơn.
Tôi không chủ mở lời.
Mãi đến khi tôi thấy xe của Hứa Trạch Miện đậu dưới nhà mình.
Chu Nhiên gằn, cực kỳ mỉa mai.
Hứa Trạch Miện bước xuống xe, gõ cửa sổ bên ghế phó lái.
Tôi hạ cửa kính .
“Sao em lại đi cùng họ tôi?” Đôi mắt Hứa Trạch Miện tối sầm, môi mỏng mím chặt.
Tôi mở điện thoại cho xem tin nhắn của Tôn Song Song.
Tôn Song Song có hơi tự tin quá mức.
Cô ta cho rằng với cái tính kiêu ngạo của tôi, chắc chắn sẽ không đi mách lẻo chuyện này với Hứa Trạch Miện.
Có lẽ nếu còn thích ta thì tôi sẽ không .
Nhưng giờ đây trong ván cờ này, tôi chỉ muốn chiến thắng, cho nên sẽ không từ thủ đoạn nào.
“Cô ta đi uống rượu với đồng nghiệp bên công ty mới thì bị g/ài b/ẫy. Cổ nhờ giúp đỡ.” Hứa Trạch Miện cau mày, rõ ràng có hơi ch/án gh/ét hành vi của Tôn Song Song.
Tôi gật đầu: “Nhưng em đã đợi rất lâu, lâu đến mức bị ta/i nạ/n xe cộ, em đau lắm đấy Hứa Trạch Miện.”
“Anh họ gặp em ở bệnh viện nên đưa em về. Em không muốn chuyện với , vốn dĩ em định qua đêm ở bệnh viện để bình tĩnh lại, giờ em thấy không cần thiết nữa rồi.”
“Anh đi đi, chúng ta đã thỏa thuận trước rằng đó là lần cuối cùng, em không muốn chờ đợi nữa, cũng không thể tha thứ cho .”
Vừa dứt lời, Chu Nhiên đã nhấn ga lái xe vào hầm xe, không cho Hứa Trạch Miện cơ hội tiếp.
Hắn cõng tôi từ hầm xe đến trước cửa nhà tôi.
Hứa Trạch Miện tựa vào tường, trông có hơi chán nản.
Ánh mắt nặng nề chúng tôi, khiến người ta không đoán tâm trạng của .
Đôi môi mỏng của giật giật, có lẽ là hy vọng Chu Nhiên sẽ thả tôi xuống, khi vào đôi chân bị băng bó của tôi, ngậm miệng lại.
Tôi đưa tay mở cửa, cuối cùng Hứa Trạch Miện cũng kéo tôi lại: “Hạ Miên, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, xin lỗi.”
Anh có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Lời xin lỗi của thật rẻ mạt.
“Không sao, may mà có họ đưa em về.” Tôi và tiến lại gần Chu Nhiên.
Tôi có thể cảm nhận sống lưng hắn cứng đờ.
Cũng thấy rõ Hứa Trạch Miện sa sầm nét mặt.
Sau khi đóng cửa lại, Chu Nhiên ném tôi lên sofa, không nặng không nhẹ: “Em đang chơi trò gì ?”
“Có để so sánh, em sẽ khiến ta nhận ra Tôn Song Song đáng ghét cỡ nào. Đương nhiên, em vẫn phải tha thứ cho ta, mới chứng tỏ em ta đến nhường nào.”
Tôi thờ ơ tựa vào sofa, vẻ mặt lạnh tanh.
Đêm nay Chu Nhiên không rời đi.
Nhưng hắn ngủ ở phòng khách.
Tôi bật camera trên điện thoại, quay lại huống trong phòng suốt đêm.
Hai người xa lạ nhau không gì.
Mỗi người một phòng.
Lăn qua lộn lại giả vờ ngủ, có thể ra tôi đã thức trắng đêm.
9.
Khi tôi mở cửa ra, Hứa Trạch Miện vẫn còn ở bên ngoài, trông như một bức tượng điêu khắc không nhúc nhích cả đêm.
Đôi mắt hẹp dài của đầy tia m/áu, đáy mắt thâm quầng.
Trông vừa u ám lại vừa bệ/nh ho/ạn.
Dường như đã đ/è n/én cảm nào đó đến cùng cực.
Anh ngước mắt về phía tôi và Chu Nhiên.
Vậy mà không cầm nước mắt.
Khuôn mặt vô cảm lộ ra vẻ c/ăm ph/ẫn và luống cuống.
“Hạ Miên, chúng ta bắt đầu lại từ đầu không?” Hứa Trạch Miện lựa chọn bỏ qua tất cả.
“Nhưng đêm qua em và Chu Nhiên…”
Hứa Trạch Miện hét lên ngắt lời tôi, tay siết chặt lại: “Đủ rồi, không quan tâm!”
Chu Nhiên gằn, sải bước rời đi, lúc hắn đi ngang qua Hứa Trạch Miện, ta không kìm tung một quyền.
Chu Nhiên bị đ/ấm hai phát mới bắt đầu đá/nh trả.
Hai người đ/ánh nhau, ra tay rất t/àn nh/ẫn.
Toàn đ/ánh vào chỗ hiểm.
Thấy họ đều đã kiệt sức, tôi mới lên tiếng: "Để ấy đi đi Hứa Trạch Miện, em với ấy chẳng có gì với nhau cả, lại đây."
Hứa Trạch Miện lập tức dừng tay, lại bị Chu Nhiên đ/ấm một cái.
Anh rên rỉ một tiếng, vẻ mặt hơi tội nghiệp tôi.
Chu Nhiên đứng dậy tôi, dường như đang cay đắng, tự giễu và mệt mỏi.
Hứa Trạch Miện theo tôi vào nhà.
Tôi đưa điện thoại cho .
Anh ta kéo thanh tiến trình của video từng chút một.
Đôi vai của cũng dần rũ xuống.
Tôi lấy hộp y tế ra, ngồi xổm bên chân , lặng lẽ bôi thuốc cho .
Hứa Trạch Miện cũng lặng lẽ tôi, yết hầu hơi trượt xuống: “Vợ ơi.”
“Ừ, em đây.”
“Xin lỗi.” Nước mắt của Hứa Trạch Miện cứ chảy xuống.
Thật ra thì mười năm qua, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy khóc, ấy không biết khóc là gì.
Một người đàn ông vô cùng bình tĩnh.
“Hôm nay buồn à?”
“Ừm.”
“Mấy ngày đó, ngày nào em cũng buồn rầu như , còn buồn hơn nhiều. Hứa Trạch Miện, em đã biết từ năm em mười sáu tuổi, mười bảy tuổi chúng ta ở bên nhau, tròn mười một năm. Chúng ta là xư/ơng c/ốt, thể xác và linh hồn của nhau, sao có thể khiến em buồn đến thế?”
Hứa Trạch Miện thậm chí không thể lời xin lỗi.
Anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi, để tôi không thể thấy những giọt nước mắt vẫn cứ tuôn rơi của .
Đợi ngừng khóc, tôi lại tiếp tục bôi thuốc cho .
Anh có mắt mí lót, vừa khóc xong là mí mắt cũng sưng lên luôn.
Có lẽ Hứa Trạch Miện có gánh nặng hình tượng, nắm tay tôi và quay mặt đi để tôi không tiếp tục chằm chằm vào nữa.
Tôi xoay mặt qua, hạ quyết tâm, kìm nén cảm giác bu/ồn n/ôn mà hôn lên mí mắt : “Không xấu đâu, đừng trốn.”
“Vợ ơi.” Bàn tay Hứa Trạch Miện siết chặt eo tôi, muốn thêm chuyện khác.
Tôi đẩy ta ra, bắt đầu thu dọn hộp thuốc.
Anh chỉ ngồi đó, hiểu ý tôi, bàn tay hơi siết chặt lại.
Trước kia, dù cảm có tốt đến mấy, Hứa Trạch Miện cũng chỉ gọi tôi là vợ vào buổi tối.
Giờ lại gọi rất thuận mồm.
Sau khi tìm lại cảm đã từng đá/nh m/ất, ta muốn lập tức tuyên bố chủ quyền của mình.
(Còn tiếp...)
Bạn thấy sao?