Người Như Anh Tôi [...] – Chương 2

4.

Dưới hầm gửi xe, Chu Nhiên ngồi trên đầu xe tôi hút thuốc.

Cách làn khói, gương mặt hắn hơi mờ ảo.

“Anh cứ ở đây chờ em như , lỡ Hứa Trạch Miện đi cùng em rồi phát hiện thì sao?”

Chu Nhiên nhạo, dụi tắt điếu thuốc: “Vậy không phải đúng lúc sao?”

“Không à, ta ph/ản b/ội em mà cứ coi như chuyện đương nhiên, cuộc mười năm của bọn em giống như một trò dài dằng dặc mà vô nghĩa, nếu không trả đũa ta, cả đời này em ngủ cũng không ngon.”

Mở khóa xe.

Bốn mắt nhau.

Sau một hồi đối đầu trong im lặng, Chu Nhiên mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

Tôi ngồi vào ghế lái, thấy hắn không thắt dây an toàn, tôi nghiêng người thắt giúp hắn.

Hắn giữ chặt vai tôi, cúi đầu trao tôi một nụ hôn đắm say cũng đầy giận dữ.

Một lúc lâu sau, trên môi Chu Nhiên dính vết son của tôi, cực kỳ hấp dẫn.

“Anh về đâu?”

“Nhà em.” Chu Nhiên nắm tay tôi hơi chặt, vẻ mặt chảnh chọe ra ngoài cửa sổ.

Xe dừng lại dưới lầu, Chu Nhiên không lên tiếng, chỉ nghịch ngón tay của tôi, vào thang máy rồi mà hắn vẫn chưa chịu dừng lại: “Em muốn trả đũa Hứa Trạch Miện thế nào?”

Tôi cúi đầu mím môi : “Đợi đến khi ta nhận ra mình vẫn còn thích em, em sẽ tha thứ cho ta.”

Chu Nhiên cụp mắt xuống tôi, vẻ mặt bí xị, rõ ràng hắn không tin lời tôi nên đang đợi tôi tiếp.

“Để ta cảm nhận niềm vui tìm lại những gì đã mất, khiến ta nghĩ rằng em vẫn luôn chờ đợi ta mà không biết rằng, thật ra em đã tư thông với từ lâu.”

Cuối cùng Chu Nhiên cũng hất tay tôi ra, ánh mắt hắn vô cùng lạnh lùng: “Em nghĩ là tôi sẽ chơi với em sao?”

Thang máy đã đến nơi.

Tôi bước ra ngoài, không hắn: “Em không có chơi , không phải thì cũng có thể là một ai đó khác thôi. Em muốn sau này mình có thể ngủ ngon giấc, thay vì hằng đêm cứ nghi ngờ có phải do bản thân quá kém cỏi nên Hứa Trạch Miện mới không cần em nữa. Anh ta phải khổ sở hơn em thì mới coi như sòng phẳng.”

Lúc cánh cửa sắp đóng lại, Chu Nhiên đưa tay giữ chặt mép cửa.

Hắn bế tôi lên mà không lời nào.

Tôi bị ném mạnh lên giường.

Đối đầu trong im lặng, cuối cùng khuất phục.

Tôi mệt mỏi ngồi bên giường, nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hắn thỏa hiệp rồi, tôi biết hắn sẽ đồng ý mà, dù sao hắn cũng thích chơi , đâu có thiệt thòi gì.

5.

Dưới sự thúc giục của tôi, Hứa Trạch Miện thật sự giới thiệu người cho tôi.

Tôi đến chỗ hẹn, kiềm nén cảm giác hơi không cam lòng.

Người đàn ông ấy vô cùng thành thật, vẻ mặt cũng hơi ngơ ngác.

Mới ngồi xuống trò chuyện ba câu mà tôi đã thấy tức , điện thoại reo lên, là Hứa Trạch Miện.

“Nói chuyện sao rồi?”

“Mong nghiêm túc cho, dù sao tới bây giờ, chẳng phải chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm rồi sao? Anh không muốn tôi sống tốt à?”

Im lặng hồi lâu, giọng Hứa Trạch Miện hơi khàn khàn và trầm thấp giống như tôi đã đoán: “Được.”

Lấy tiền trong ví ra đặt lên bàn, tôi xách túi rời đi.

Hứa Trạch Miện đang đứng dưới đèn đường ở bên ngoài, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc không châm lửa, lặng lẽ tôi không lời nào.

Anh đang hối hận sao?

Từ giây phút thật với em.

Mỗi chuyện em đều nằm ngoài dự đoán của .

Có phải lại cảm thấy mới mẻ với em không? Tựa như quen biết em thêm một lần nữa.

“Sao lại đợi ngoài đây?” Tôi bước lại gần , giữ một khoảng cách thích hợp.

Hứa Trạch Miện khẽ: “Sợ em giận nên đến xem thử.”

“Ồ, lần sau nhớ đến xem, dù sao cũng sẽ có một ngày tôi không còn tức giận nữa.”

Anh không lời nào, chỉ cùng tôi đi tới bãi đỗ xe và tôi lái xe đi.

6.

Lần nào Hứa Trạch Miện cũng đợi ở bên ngoài, tôi ở chỗ hẹn càng lâu thì sắc mặt càng tồi tệ.

Những kết quả của mỗi lần đều ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi đoán có lẽ ta đã phần nào hiểu suy nghĩ của mình.

Chỉ cần một ngọn đuốc nữa thôi.

Nhìn người đàn ông đối diện, tôi mỉm xin lỗi ta: "Ngài Lục, thật ra người ngoài đó là trai của tôi, ta muốn rời xa tôi lại không thể buông tay tôi, thế nên tôi muốn nhờ giúp một việc, tối nay cùng đi xem phim với tôi nhé?"

Lục Chi Niên đeo kính gọng bạc thoáng ra bên ngoài, vô cùng ga lăng: “Đương nhiên là .”

Nhận câu trả lời, rượu vang đỏ trên tay tôi càng ngọt ngào hơn.

Đây là lần đầu tiên tôi bước ra ngoài mà không đi về phía Hứa Trạch Miện, tôi đợi Lục Chi Niên bước ra và ngồi vào xe ảnh.

Trên đường đến rạp chiếu phim, tôi có thể thấy rõ xe của Hứa Trạch Miện qua kính chiếu hậu.

Bám sát sau xe sợ mất dấu chúng tôi.

Nhưng hình như cũng sợ chúng tôi phát hiện ra ấy.

Bộ phim rất hay, chúng tôi ngồi ghế nhân ở hàng cuối cùng, tầm tốt, có thể rõ toàn bộ phòng chiếu phim.

Lúc đèn sáng lên, Hứa Trạch Miện không nhịn quay đầu lại.

Bốn mắt nhau, tôi hỏi : “Anh theo đến đây gì?”

Lục Chi Niên phối hợp giả vờ khoác tay lên vai tôi.

Hứa Trạch Miện vẫn hơi ngang ngạnh, không trả lời tôi.

Sắc mặt rất lạnh lùng.

Tôi quay đầu Lục Chi Niên và mỉm biết ơn, cũng không ngăn cản hành vô lý của Hứa Trạch Miện.

Để mặt kéo tôi đi và đẩy vào trong xe .

Anh cũng ngồi vào xe.

“Anh giận à?” Tôi quay sang .

“Em thấy sao?”

Tôi híp mắt : “Anh có tư cách gì mà tức giận?”

“Không phải em đã sẽ không chia tay cho đến khi em tìm trai mới sao?”

Tôi không ta nữa, trong xe im lặng đến đáng sợ.

Hứa Trạch Miện nhấn ga, vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Chiếc xe màu đen hòa vào dòng xe cộ, len lỏi trong ánh đèn.

Anh chở tôi về đến dưới nhà tôi. Khi tôi ngước mắt lên thì phát hiện trên lầu vẫn sáng đèn, trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng.

Chắc chắn là Chu Nhiên.

Do đang căng thẳng nên tôi không nghe Hứa Trạch Miện gì.

“Gì cơ?”

“Hạ Miên, em đừng ở bên người khác.” Hứa Trạch Miện nhéo nhéo sống mũi, giọng điệu lạc lõng.

Lòng tôi đau âm ỉ, sống mũi cay cay, nước mắt tự nhiên trào ra mà không cần phải cố ý diễn trò.

Như hòn đá chợt nứt ra một khe hở, sau đó long trời lở đất.

Nhưng tôi kìm lại, quay đầu ra ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng.

Giá như đó vẫn là ánh trăng khi chúng tôi lén lút ôm nhau trong rừng trúc sau trường thì tốt biết mấy.

Không thấy tôi trả lời, Hứa Trạch Miện mới nhận ra tôi có gì đó không ổn.

Anh xoay người tôi lại, thấy những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mắt tôi.

“Xin lỗi, Hạ Miên.”

“Anh sai rồi, Hạ Miên.”

“Hạ Miên à đừng khóc.”

“Để ý đến đi mà Hạ Miên.”

Vẫn là đôi mắt đỏ hoe ấy, vẫn là giọng điệu nũng ấy, và vẫn là chàng trai tuấn tú ấy.

Cuối cùng tôi không nhịn nữa mà ôm lấy cổ Hứa Trạch Miện khóc òa lên.

Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi, chờ tôi bình tĩnh lại.

Tôi đẩy Hứa Trạch Miện ra, đôi mắt khép hờ : “Em đang đợi .”

“Anh biết.” Hứa Trạch Miện đưa tay xoa xoa đầu tôi, ánh mắt quyến luyến.

“Không có lần sau.”

“Được.”

Hứa Trạch Miện đang định lên lầu cùng tôi tôi đã ngăn lại: “Em chưa thể chấp nhận chuyện quay về, em cần thời gian.”

Anh dùng bước, trên mặt để lộ chút đau khổ, thấp giọng : “Được.”

Sau khi xác nhận Hứa Trạch Miện đã lái xe đi, tôi mới vào thang máy.

Khi tôi mở cửa, Chu Nhiên đang lười biếng nằm trên sofa, đôi chân dài gác trên bàn trà.

Hắn đang xem một đoạn quảng cáo nhàm chán.

Không định để ý đến bộ dạng của tôi.

Tôi có hơi mệt, cầm áo choàng tắm đi vào nhà tắm.

Mới xối nước chưa bao lâu, Chu Nhiên đã ôm lấy tôi từ phía sau.

Lòng bàn tay hắn nóng rực, nóng đến mức tôi rụt người lại.

Hắn như ch/ó đ/iê/n g/ặm c/ắn gáy tôi, chậm rãi da/y c/ắ/n.

“Em hối hận à?” Chu Nhiên thử thăm dò.

Hối hận chuyện gì?

Hối hận vì đã dứt khoát cắt đứt đường lui của mình và Hứa Trạch Miên vào đêm đó sao?

Làm sao có thể chứ!

Nghĩ đến tin nhắn của đó, tôi gần như ngh/ẹt th/ở.

Tôi vội xoay người lại, vòng tay ôm lấy cổ Chu Nhiên rồi hôn lên môi .

Khát khao đáp lại.

Khát khao đêm vô tận triền miên, khiến tôi trở thành một con rối vô cảm.

Bằng cách này, tôi sẽ không bị gi*t ch*t bởi những cảm phức tạp.

Dù Hứa Trạch Miện đã quay lại như tôi dự đoán, tôi vẫn cảm thấy luống cuống và th/ống kh/ổ.

Thật ra chúng tôi đã đến rất gần với hạnh phúc vĩnh cửu.

Anh ta đã đ/âm nhát d/ao đầu tiên.

đó đ/âm nhát d/ao thứ hai.

Nên tôi quyết định châ/m l/ửa th/iêu r/ụi tất cả.

(Còn tiếp...)

☁ Cảm ơn các đã đọc ạ! Mong các sẽ tiếp tục theo dõi và góp ý để chúng mình có thể hoàn thiện hơn nứa nhé!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...