Nàng ta vừa khóc vừa : “Hầu gia, ta biết phu nhân nhà chàng không muốn chàng nạp thiếp, nàng ấy không cho ta gả vào Hầu phủ, chẳng lẽ cũng không cho ta chết sao?”
Xung quanh càng lúc càng đông người, các nương ở Xuân Yên Lâu thấy đều khóc lóc thảm thiết, trong phút chốc, tầng hai của Xuân Yên Lâu tràn ngập tiếng khóc than.
Những người đến Xuân Yên Lâu đều là công tử con nhà giàu có ở kinh thành. Ban đầu, bọn họ cũng chê Triệu Sóc vì Liễu Văn Oanh mà mất mặt gia tộc, lúc này thấy người đẹp quyên sinh vì , cảnh tượng bi thương thê thảm này khiến các công tử cũng cảm , không nhịn mà lên tiếng khuyên nhủ Triệu Sóc.
“Văn Oanh nương thật kiên quyết, chốn phong trần mà có cảm chân thật như , thật sự hiếm thấy trên đời.”
“Triệu huynh, Liễu nương chỉ muốn thiếp thất, cũng không đưa ra cầu gì quá đáng.”
“Trai tài sắc, cũng coi như là một giai thoại đẹp về chuyện cứu vớt người chốn phong trần, chẳng lẽ lệnh phu nhân không muốn thành toàn?”
“Đúng đúng , nếu Liễu nương thật sự vì chuyện này mà chết, e rằng phu nhân sẽ mang tiếng ghen tuông độc ác.”
…
Cứ như , khi đang đứng dưới mái hiên nghe mưa, ta lại nghe tin Triệu Sóc muốn nạp thiếp.
Người đến báo tin là Ngọc Họa, nha hoàn hồi môn của ta, Triệu Sóc cho phép nàng ấy đến chăm sóc ta, chỉ là chúng ta đều không rời khỏi Hầu phủ.
“Tiểu thư, Hầu gia , dù sao Liễu nương cũng là một mạng người, ngài ấy sợ Liễu nương chết đi sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư...”
Khi , vành mắt Ngọc Họa đã đỏ hoe.
Ta lấy khăn tay, lau nước mắt trên mặt nàng ấy: “Sao lại khóc?”
“Sao nô tỳ lại không thể khóc chứ?”
Ngọc Họa vừa khóc vừa , nước mắt càng lúc càng nhiều:
“Làm nữ tử thật khổ, nếu không thành thân, người ngoài sẽ nương này không ai thèm lấy, nên thanh danh không tốt.”
“Thành thân rồi, nếu phu quân ra ngoài trăng hoa, người ngoài sẽ người thê tử này vô năng, không giữ trượng phu, thế là thanh danh không tốt.”
“Nếu không cho trượng phu ra ngoài trăng hoa, người ngoài lại người thê tử này hay ghen tuông, vẫn là thanh danh không tốt!”
Ngọc Họa dùng tay áo lau mạnh nước mắt trên mặt: “Đã biết thế nào cũng mang tiếng xấu, chi bằng lúc trước đừng thành thân, chúng ta cứ ở Giang Nam hái hạt sen ngắm hoa sen, chẳng biết vui vẻ tự tại đến nhường nào!”
Ta mỉm , màn mưa vô tận.
“Ngọc Họa, có muốn về Giang Nam không?”
“Muốn.”
Ngọc Họa khóc càng to hơn.
“Nhưng tiểu thư, chúng ta không về nữa...”
“Về .”
Ta nhỏ nhẹ đầy kiên định.
“Tin ta đi, chúng ta về .”
08
Buổi tối, Triệu Sóc đến gặp ta.
Ta chưa từng thấy hắn cẩn trọng đến .
"Ta đã cho nàng ta danh phận thiếp thất, sẽ không để nàng ta vào Hầu phủ, chỉ cho nàng ta ở trong một ngôi nhà nhỏ bên ngoài.
Sau này trong phủ này, vẫn chỉ có hai chúng ta."
Nói xong, Triệu Sóc quan sát sắc mặt của ta.
Hắn đang chờ đợi ta khóc lóc om sòm, nếu ta trách hắn, hắn cũng phải chịu đựng, dù sao người muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với Liễu Văn Oanh trước khi ra khỏi cửa là hắn, người ra khỏi cửa rồi lại nạp thiếp về cũng là hắn.
Nhưng ta không .
Ta chỉ mỉm nhạt: “Được, cứ theo ý chàng .”
Triệu Sóc kinh ngạc nhướng mày.
Ta mỉm phủi đi lớp phấn son dính trên vai hắn: “Sao , ta đã đồng ý với chàng rồi mà chàng còn không vui sao?”
"Dĩ nhiên là không..." Hắn nhỏ giọng : “Chỉ Âm, ta chỉ là không ngờ nàng lại rộng lượng như ."
"Ta ghen tuông, chàng không vui, ta rộng lượng, chàng lại buồn bã." Ta : “Làm phu nhân Hầu phủ này, đúng là khó khăn thật."
Triệu Sóc khẽ nuốt nước bọt, còn muốn gì đó ta đã quay người lấy bình rượu và chén ra.
Bạn thấy sao?