"Dĩ nhiên là không." Triệu Sóc thử độ nóng của thuốc, chắc là thấy nóng nên hắn thổi thổi: “Chỉ Âm, đợi khi nào nàng hết giận ta rồi, chúng ta sẽ lại như xưa.
Bây giờ ta không thể để nàng ra ngoài, ta sợ nàng rời xa ta."
Hắn thổi cho thuốc nguội bớt, rồi đưa đến bên môi ta.
Ta lạnh lùng hắn.
Hắn ta, bất lực : “Ngoan nào.”
“Ngoan ngoãn uống thuốc đi, ta đã chuẩn bị sẵn canh ngọt rồi.”
Quả nhiên, bên cạnh hắn còn có một bát canh tuyết nhĩ hạt sen.
Lúc ta mới đến kinh thành, vì không quen khí hậu nên đã đổ bệnh một trận, khi đó Triệu Sóc cũng tự tay đút thuốc cho ta. Ta sợ đắng, nên mỗi lần hắn đều sai người nấu sẵn canh ngọt, dỗ dành ta uống thuốc đắng trước rồi mới ăn ngọt.
Hắn không hiểu rằng, có những nỗi đau khổ, không thể nào xoa dịu bằng vị ngọt .
Ta cầm bát canh tuyết nhĩ, hắt thẳng vào người Triệu Sóc.
Nước canh sền sệt chảy xuống, ướt đẫm bộ trường bào màu trắng của hắn.
Triệu Sóc cụp mắt xuống, lông mi run rẩy, như đang cố kìm nén cơn giận.
Xuất thân của hắn cao quý, gần như chưa từng có ai dám vô lễ với hắn như .
Có lẽ đây cũng chính là lý do vì sao thời niên thiếu hắn lại ngông cuồng ngạo mạn đến mức bất chấp tất cả, có thể vì một ca kỹ mà mưa gió khắp kinh thành.
"Triệu Sóc, ta xin chàng, đừng dày vò nhau nữa." Ta đau đầu như muốn nứt ra, mỗi một chữ đều phải dùng hết sức lực: “Cưới Liễu Văn Oanh quả thật sẽ phải hứng chịu những lời đàm tiếu, ngoài những lời đàm tiếu đó ra, ai có thể thật sự gì Vĩnh Lạc Hầu gia chàng chứ?
Hơn nữa, chàng cũng đâu phải là người sợ lời ra tiếng vào.
Năm xưa cưới ta, chẳng qua cũng chỉ vì lão phu nhân, bây giờ lão phu nhân đã quy tiên, chàng cũng đã tròn chữ hiếu, hà cớ gì còn giữ ta lại trong phủ này?"
Ta chờ đợi Triệu Sóc nổi giận với ta.
Nhưng hắn không hề tức giận, một lát sau, hắn cầm khăn lụa lau đi vết bẩn trên ngực áo.
“Cưới nàng, là vì Tô Chỉ Âm là người ta muốn cùng chung sống trọn đời, không phải vì mẫu thân ta.”
Hắn thẳng vào mắt ta, vẻ mặt nghiêm túc.
Ta đáp lại hắn bằng một tiếng khẩy.
Triệu Sóc đứng dậy.
Ta cảm nhận , sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt.
"Ta biết, nàng để tâm chuyện quá khứ giữa ta và Liễu nương, không tin những lời ta lúc này.
Nếu đã như , ta sẽ chuộc thân cho nàng ta, rồi lập tức tìm một mối hôn sự khác cho nàng ta. Nàng ta thành thân rồi, phu thê chúng ta sẽ lại sống như trước kia, không?"
Không .
Ta rất muốn với Triệu Sóc rằng, không .
Nhưng ta không còn sức lực nữa, mà Triệu Sóc thì lại chẳng chịu nghe lời ta .
Hắn mang theo ngàn lượng vàng, rồi lại sai người đi mời bà mối nổi tiếng nhất kinh thành, cùng nhau đến Xuân Yên Lâu.
Ngàn lượng vàng, đổi lấy sự tự do cho Liễu Văn Oanh ngay dưới lầu.
Còn bà mối thì nha hoàn dẫn thẳng lên lầu, vào phòng của Liễu Văn Oanh, kể lể từng người một, từ những vương tôn công tử muốn nạp thiếp, cho đến những thường dân muốn cưới nàng ta chính thất, Liễu Văn Oanh thích ai thì cứ với bà mối.
Liễu Văn Oanh im lặng nghe bà mối xong, rồi mời bà ta ra ngoài chờ một lát.
Một lúc sau, bà mối nghe thấy tiếng trong phòng, cảm thấy có điều chẳng lành nên vội vàng đẩy cửa vào.
"Không xong rồi! Liễu nương treo cổ tự tử rồi!”
Tiếng kêu thất thanh của bà mối vang lên.
Triệu Sóc dẫn người xông lên, hắn rút đao chém đứt dây thừng, ôm Liễu Văn Oanh xuống.
“Thà chết ôm hương trên cành, còn hơn lìa cành rụng xuống giữa gió thu.”
Đây là câu đầu tiên Liễu Văn Oanh thốt ra sau khi tỉnh lại, vừa khóc vừa .
Bạn thấy sao?