Người Người Đều Ca [...] – Chương 3

Hơn nữa, sau khi thành hôn, Triệu Sóc quả thật là một người phu quân tốt.

 

Nhưng trực giác mách bảo ta rằng, mọi chuyện e là sẽ không thuận lợi như ta nghĩ.

 

Quả nhiên, ta còn chưa kịp đáp lời, đã nghe thấy tiếng tiểu tư hớt hải chạy đến báo: “Liễu nương ngất xỉu ở cổng chính...”

 

Triệu Sóc bỗng đứng phắt dậy, chạy thẳng ra cổng.

 

04

 

Trước cổng Hầu phủ, Liễu Văn Oanh mặc một thân y phục màu trắng giản dị, nằm gục bên cạnh con sư tử đá, mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.

 

Cổng Hầu phủ đối diện với con phố dài lát đá xanh, người qua đường đều chỉ trỏ bàn tán về nàng ta.

 

Nàng ta đã đến từ sáng sớm, cứ đứng đợi mãi ở cổng chính, là muốn xin lỗi ta.

 

"Không phải đã bảo ngươi đuổi nàng ta về rồi sao?" Triệu Sóc vội vàng đỡ Liễu Văn Oanh dậy, đồng thời quát mắng tên tiểu tư canh cổng.

 

Tiểu tư mồ hôi nhễ nhại: “Tiểu nhân đã khuyên bảo nhiều lần rồi, Liễu nương nhất quyết không chịu đi...”

 

"Hầu gia đừng trách hắn." Liễu Văn Oanh ở trong vòng tay của Triệu Sóc mở mắt, yếu ớt kéo tay áo hắn: “Là tự ta muốn đợi ở đây.”

 

“Ta muốn đích thân xin lỗi phu nhân. Một nữ tử hèn mọn, khổ mệnh như Văn Oanh lại dám mạo phạm yến tiệc sinh thần của phu nhân, trong lòng thật sự áy náy vô cùng...”

 

Liễu Văn Oanh nửa câu thì giọng nhỏ dần như sắp tắt thở, rồi lại ngất đi trong vòng tay Triệu Sóc.

 

Triệu Sóc vội vàng bế nàng ta lên.

 

“Còn đứng ngây ra đó gì, mau đi mời lang trung!”

 

Hắn quát lớn với tên tiểu tư bên cạnh, sau đó cứ như không thấy ta đang đi theo phía sau, bế Liễu Văn Oanh vội vã bước về phía phòng khách.

 

05

 

Liễu Văn Oanh hôn mê suốt một buổi chiều trong phòng khách của Hầu phủ.

 

Cùng lúc đó, lời đồn đại lan nhanh như gió thoảng khắp kinh thành.

 

Ai ai cũng biết, giữa ban ngày ban mặt, Hầu gia đã ôm Liễu hoa khôi vào phủ.

 

Lúc hoàng hôn buông xuống, ta đến phòng khách.

 

Liễu Văn Oanh đã tỉnh, ta đứng ở cửa, nghe thấy tiếng nàng ta thút thít.

 

"Hầu gia, có phải Oanh Nhi lại thêm phiền phức cho chàng rồi không?

 

Oanh Nhi chỉ là quá nhớ chàng, nghe các tỷ muội trong nhạc phường có thể đến Hầu phủ biểu diễn, Oanh Nhi liền cầu xin họ cho đi cùng, nào ngờ lại là tiệc sinh thần của phu nhân…

 

Tuy đáng chết vạn lần, chỉ cần thấy chàng, ta cũng thấy mãn nguyện rồi."

 

Triệu Sóc cắt ngang lời nàng ta: “Ta đã thành thân rồi, sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”

 

Giọng Liễu Văn Oanh nghẹn ngào: “Hầu gia có thể quên đi lời thề non hẹn biển năm xưa, quên đi ước nguyện cùng giai nhân sánh bước trọn đời, Oanh Nhi biết phải sao?”

 

Giọng Triệu Sóc lạnh lùng: “Ta sẽ chuộc thân cho nàng, đất trời rộng lớn, nàng muốn đi đâu cũng .”

 

Liễu Văn Oanh bật khóc nức nở.

 

“Hầu gia, chàng rõ ràng biết, cho dù đất trời bao , nơi duy nhất ta muốn dừng chân chỉ có bên cạnh chàng mà thôi.”

 

Ta không thể nghe thêm nữa, bèn bước vào phòng.

 

Vừa thấy ta, Liễu Văn Oanh lập tức luống cuống ngồi dậy, quỳ xuống.

 

“Phu nhân...”

 

Triệu Sóc đỡ nàng ta dậy: “Thân thể nàng yếu ớt, đừng hành hạ bản thân nữa.”

 

"Phu nhân." Triệu Sóc bước đến bên cạnh ta: “Ta đã hỏi rõ rồi, chuyện y phục là do lão bản cửa hàng Lưu Hương bất cẩn, Liễu nương không cố ý."

 

Ta im lặng.

 

Đúng lúc này, tiểu tư bưng chén thuốc đến: “Hầu gia, thuốc sắc xong rồi.”

 

Ta nhanh tay đón lấy bát thuốc trước Triệu Sóc: “Hầu gia còn công vụ phải giải quyết, để ta chăm sóc Liễu nương cho.”

 

Ánh mắt Triệu Sóc thoáng khựng lại.

 

Ta cụp mắt xuống, thản nhiên đáp: “Nếu không thì, Hầu gia muốn ở lại đây tự tay đút thuốc cho nàng ta sao?”

 

"Người trong kinh thành đều biết Hầu gia đã bế Liễu nương vào phủ rồi, chỉ chờ xem màn kịch ta ghen tuông ầm ĩ mà thôi." Ta mỉm : “Sao nào, Hầu gia muốn để bọn họ toại nguyện à?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...