Người Múc Cơm Có [...] – Chương 7

Anh hơi cau mày, rồi tiếp lời: “Dù hơi muộn, … để trả lời câu hỏi đầu tiên em từng hỏi .”

Tôi ngẩn người mất hai giây, mới chậm rãi nhớ ra… đang đến cái gì.

“Em đúng,” — khẽ , “ chính là… đã thích em từ lâu rồi.”

Anh khẽ nắm cổ tay tôi, kéo tôi đến một bậc thềm yên tĩnh gần đó, để tôi ngồi xuống. Rồi còn cởi áo khoác lót xuống dưới cho tôi ngồi êm hơn.

Nhưng điều khiến tôi ngẩn ngơ hơn là: Anh vẫn chưa buông tay.

“Anh chưa từng tỏ là vì tính cách của ,” nhẹ giọng . “Anh muốn mọi thứ tiến triển từng bước một. Muốn em từ từ quen với , hiểu , rồi tự nhiên mà ở bên nhau.”

“Trước khi chắc chắn cảm của em, sợ nếu tỏ quá sớm sẽ khiến em thấy khó xử.”

Giọng vẫn dịu dàng như mọi lần: “Anh muốn mỗi một khoảnh khắc khi em ở bên đều là những kỷ niệm đẹp. Không muốn em thấy áp lực, cũng không muốn mọi thứ vội vã bắt đầu rồi nhanh chóng kết thúc như bao người khác.”

“Nhưng…” Anh quay sang tôi, siết nhẹ tay tôi thêm chút nữa, ánh mắt trầm lắng: “Anh thiếu kinh nghiệm đương, nghĩ rất nhiều chuyện, lại không nghĩ đến việc — nếu để lâu quá, có thể sẽ xảy ra đủ thứ chuyện, mà thì suýt chút nữa… đánh mất em.”

Anh rất nhiều. Nhưng thành thật mà , tôi chẳng nghe rõ gì cả.

Cả đầu tôi chỉ quanh quẩn đúng một câu:

“Anh chính là… đã thích em từ lâu rồi.”

Thế là, sau khi dứt lời, tôi bất ngờ rút tay ra, dùng cả hai tay che mặt, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe :

“Từ An… em cũng đã thích từ rất lâu rồi.”

Thật sự, tôi đã thầm thích từ lâu lắm rồi.

Từ ngày đầu tiên đến căn-tin thêm, tôi đã để ý đến — cao ráo, gầy gầy, ngày nào cũng đeo khẩu trang đen, đôi mắt cực kỳ thanh tú, giọng lại dịu dàng.

Mà tôi ấy, chỉ mê mỗi kiểu người dịu dàng.

Thế nên, ngày đầu tiên cúi người, nhẹ giọng hỏi tôi muốn ăn gì, rồi múc cho tôi một muôi thịt kho to ụ — tôi đã âm thầm để tim mình rơi vào tay rồi.

Lúc tôi thoát ra khỏi mớ suy nghĩ ấy thì mới phát hiện… có gì đó hơi là lạ.

Bầu trời tối sẫm, đèn đường mờ mờ, Từ An vẫn đang nắm cổ tay tôi, không biết từ khi nào đã… tiến lại gần hơn một chút.

Tôi lập tức nín thở. Sợ đến mức không dám mở miệng, sợ sẽ lộ ra mùi rượu.

Gương mặt của Từ An dừng lại, chỉ cách tôi vài centimet. Anh khẽ cong môi nhẹ:

“Giang Ân Ân, có thể hôn em không?”

Trời ơi, sao lại có người hỏi mấy câu kiểu này chứ?

Tôi xấu hổ đến mức không nổi, nên lấy hành thay cho câu trả lời — Tôi từ từ nhắm mắt lại, giây sau, một làn hơi ấm dịu dàng khẽ chạm lên môi.

Từ An nới lỏng bàn tay đang nắm lấy tôi, đổi sang đan mười ngón tay vào nhau, đôi môi nhẹ nhàng ma sát qua lại. Anh dùng một tay khẽ nhéo má tôi, giọng mơ hồ, như thở than:

“Anh đã thầm em lâu như thế… cuối cùng cũng ở bên nhau rồi.”

Câu này cũng chính là điều tôi muốn .

Cuối cùng… cũng đến lượt tôi. Cuối cùng, mối ngọt ngào này… cũng là của tôi rồi.

✦ Ngoại truyện ✦

Tôi và Từ An thật sự đã ở bên nhau.

Và mãi đến khi chúng tôi chính thức hẹn hò, tôi mới biết một sự thật khiến tim tôi như tan chảy:

Thì ra… đây không phải là một chuyện đơn phương. Mà là một câu chuyện ngọt ngào, hai người cùng thầm nhau.

Theo lời Từ An kể, thời gian thầm thích tôi còn lâu hơn cả tôi thích .

Từ trước khi thêm ở căn-tin, đã thấy tôi rồi — không chỉ một lần. Ở căng-tin, ở thư viện, ở cửa hàng trong trường…

Mà tôi thì chẳng hề để ý đến .

Về chuyện này, Từ An nhất quyết không chịu thừa nhận là do bản thân không đủ hấp dẫn, theo : “Lý do em không để ý là vì — mỗi lần gặp, em đều đang cắm đầu ăn.”

Tôi… im lặng, coi như thừa nhận.

Phải công nhận rằng, trước khi gặp Từ An, niềm vui lớn nhất của tôi trong đời chính là… ăn.

Vào ngày thứ hai sau khi chính thức thành đôi, Từ An mới xoa đầu tôi, thì thầm:

“Thật ra… lý do đi ở căn-tin là vì em.” “Chọn đúng cái quầy đó để múc đồ ăn… cũng là vì em.”

Anh , từ học kỳ trước, đã thầm một .

Cô ấy không gọi là mảnh mai, cũng chẳng phải béo, đúng hơn là hơi tròn một chút, có chút baby fat, mỗi lần thấy đều là đang ăn.

“Cô ấy hơi ngốc ngốc, mỗi lần đều cảm thấy như đang xem phim thần tượng hồi xưa.” “Anh luôn cố ngồi gần, lặng lẽ ngắm ấy ăn — trông rất ngon miệng.”

Nhưng rồi, cũng từng thấy ấy lẩm bẩm than thở rằng mấy trong căn-tin múc đồ quá ít, ăn chẳng no, có khi còn ngồi thở dài, vừa ăn vừa nắn nắn cái bụng rồi phải giảm cân, ánh mắt lại ngơ ngác mấy cùng phòng ăn uống vui vẻ.

“Ừ thì…”

Nhà Từ An vốn dạy con rất nghiêm, từ khi lên đại học, không còn xin tiền gia đình nữa, mà tự đi thêm ở ngoài, cũng vì thế mà rất ít người biết là con nhà giàu.

Nhà và Tiểu Bạch áp dụng cách nuôi khác nhau: nuôi con như công chúa, con trai thì rèn luyện như quân đội. Tiểu Bạch sống như rich kid chính hiệu, ăn mặc đều đắt đỏ, trong khi thì đơn giản, tiết kiệm, chẳng ai ngờ họ là em.

Ngay cả về quê, Tiểu Bạch có xe nhà đưa đón, còn Từ An phải tự bắt tàu, chuyển xe buýt.

Vậy nên, để ngốc nghếch kia ăn no, chọn ở căn-tin, còn chọn đúng quầy ấy thích nhất.

Nghe đến đây, tôi cúi đầu cái bụng nhỏ xíu của mình, nhẹ nhàng véo một cái, rồi nghi hoặc ngẩng lên hỏi :

“Vậy… sao không muốn em giảm cân?” “Rõ ràng gầy mới đẹp mà…”

Ánh mắt Từ An dõi theo tay tôi, nhẹ , học theo tôi véo nhẹ lớp thịt ở bụng tôi, rồi dịu dàng :

“Anh thích kiểu tròn tròn như , mềm mềm, đáng .”

Tôi đẩy tay ra, rồi véo ngược má một cái: “Vậy… nếu em bị ‘nuôi’ cho béo luôn thì sao?”

Từ An không chịu thua, úp tay lên mặt tôi, xoa xoa mạnh: “Béo thêm một chút, lại thích em thêm một chút. Béo gấp đôi, thương gấp đôi.”

Tôi nhếch môi: “Từ An, học đâu ra mấy lời sến súa ?”

Anh bật , nắm lấy tay tôi, dịu dàng : “Một học kỳ qua múc cho em bao nhiêu thịt rồi… chẳng lẽ không vài câu ngọt ngào sao?”

“Không .”

Tôi lắc đầu, thừa dịp không để ý, rướn người hôn khẽ lên khoé môi một cái.

“Ít lời ngọt, nhiều hành . Thế mới gọi là hiệu quả.”

Từ An ngẩn người hai giây, sau đó khẽ , đưa tay ôm lấy sau đầu tôi, rồi hôn lại một cách dịu dàng, dịu dàng…

Cuối hạ đầu thu, ngay cả không khí cũng ngọt.

Thật tuyệt.

Mối ngọt ngào này, cuối cùng cũng là của tôi.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...