Người Mẹ Vĩ Đại [...] – Chương 3

3

Tiền sinh hoạt hoàn toàn dựa vào đi thêm, trung bình mỗi tháng 3.000, ba năm là 108.000.

Cộng lại là 258.000.”

Tôi ngẩng đầu bà: “Mấy khoản đó, mẹ nên tính vào phần của mẹ.”

Môi bà khẽ run: “Niệm Niệm, mẹ…”

“Hồi đó mẹ muốn tích đức hành thiện, con hỏi mẹ, mẹ tích đủ chưa?”

Bà khựng lại.

“Nếu đủ rồi, sao mẹ còn quay về? Nếu chưa đủ, sao mẹ không tiếp tục?”

“Niệm Niệm, con không hiểu đâu, ở trên núi mẹ đã nghĩ thông nhiều chuyện…”

“Nghĩ thông gì? Nghĩ thông là tuổi già cần người chăm? Nghĩ thông là ở chùa khổ không bằng ở nhà sướng?

Hay nghĩ thông là quyết định năm xưa là sai?”

Giọng tôi càng lúc càng lạnh.

Quán cà phê im lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ vang lên.

Mẹ cúi đầu, rất lâu không .

Mãi sau bà mới ngẩng lên: “Niệm Niệm, mẹ thừa nhận, quyết định khi đó đúng là suy nghĩ chưa chu toàn…”

“Suy nghĩ chưa chu toàn?” – tôi khẩy – “Quyết định liên quan sáu triệu, mẹ bảo là chưa chu toàn?”

“Nhưng ban đầu mẹ thật lòng muốn giúp những đứa trẻ khó khăn…”

“Vậy con mẹ thì không cần giúp à?”

Tôi đẩy điện thoại đến trước mặt bà: “Đây là chi tiết chi tiêu của con suốt ba năm qua, từng khoản đều có ghi.

Nếu mẹ thực sự muốn bù đắp, hãy trả lại số tiền này cho con trước.”

những con số chi chít trên màn hình, mắt đỏ hoe: “Niệm Niệm, giờ mẹ đâu có tiền…”

“Không tiền thì mẹ quay về gì?”

“Mẹ về là muốn sống cùng con, mẹ con nương tựa nhau…”

“Nương tựa?” – tôi bật lạnh – “Mẹ là muốn con nuôi mẹ thì có.”

Mặt bà đỏ bừng: “Niệm Niệm, sao con lại ? Mẹ là mẹ của con!”

“Mẹ tôi?” – tôi đứng dậy – “Mẹ tôi đã chết từ ba năm trước rồi, chết vào ngày bà bán nhà.”

【Chương 3】

Tôi vừa định đi thì mẹ bất ngờ nắm chặt cánh tay tôi.

“Niệm Niệm, con không thể đối xử với mẹ như thế!”

Giọng bà kích , khiến nhiều người xung quanh ý.

Tôi giật tay ra: “Buông ra.”

“Không! Hôm nay nhất định phải rõ ràng!” – bà đứng bật dậy, giọng càng lúc càng to –

“Mẹ là mẹ của con, dù con có hận cũng không thể mặc kệ mẹ!”

Các vị khách trong quán đều về phía chúng tôi, có người đã lấy điện thoại quay lại.

Tôi hít sâu, ngồi xuống lại: “Được, rõ luôn.”

Mẹ cũng ngồi xuống, cảm rõ ràng rất kích : “Niệm Niệm, con biết ba năm nay mẹ khổ thế nào không?”

“Khổ?” – tôi nhướng mày – “Chẳng phải mẹ đi tu sao? Đi tu không phải để chịu khổ à?”

“Con không hiểu!” – bà lắc đầu – “Cuộc sống trên núi không phải cho người ở.

Sáng bốn giờ dậy, tối chín giờ ngủ, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, toàn rau cải với củ cải…”

“Vậy sao lúc đó mẹ còn đi?”

“Mẹ tưởng… Mẹ tưởng mình chịu , tưởng mình thực sự thấu hồng trần.”

“Giờ thì nghĩ thông rồi? Nghĩ thông điều gì?”

tôi, trong mắt đầy cái vẻ mà tôi quá quen – tự cho mình là đúng:

“Niệm Niệm, ở đời điều quan trọng nhất là thân.

Mẹ bỏ lỡ ba năm tuổi trẻ của con, giờ muốn bù đắp.”

“Bù đắp thế nào?”

“Chúng ta sống chung, mẹ chăm con, con chăm mẹ…””Khoan.” – tôi ngắt lời –

“Mẹ chăm con? Mẹ lấy gì để chăm? Mẹ có việc không? Có thu nhập không? Có nhà ở không?”

Bà khựng lại: “Mẹ… mẹ có thể tìm việc, có thể việc nhà…”

“Làm việc nhà?” – tôi bật – “Một người phụ nữ 50 tuổi, không kinh nghiệm việc, mẹ có thể tìm công việc gì?

Lao công? Phục vụ? Một tháng kiếm bao nhiêu?”

Sắc mặt bà càng lúc càng khó coi: “Niệm Niệm, sao con phải nhục mạ mẹ như ?”

“Tôi không nhục mạ, tôi chỉ đang sự thật.” – tôi lấy điện thoại, mở ứng dụng tính toán –

“Hiện tại tôi thực tập, mỗi tháng 3.500 tệ.

Sau khi tốt nghiệp, giả sử huống tốt nhất, lương tháng là 10.000.”

Tôi vừa vừa bấm số: “Tiền nhà, tính rẻ nhất, 1.500/tháng.

Điện nước gas 300.

Tiền ăn, hai người tối thiểu 1.500.

Tiền đi lại 300.

Tổng cộng chi phí cơ bản là 3.600.”

Tôi xoay màn hình về phía bà: “Nếu phải nuôi mẹ, tôi sẽ tốn thêm bao nhiêu mỗi tháng?”

con số trên màn hình, môi trắng bệch.

“Mà đây còn chưa tính tiền khám chữa bệnh, chưa tính tiền quần áo, chưa tính những khoản phát sinh bất ngờ.” – tôi tiếp – “Quan trọng hơn, tôi vẫn còn khoản vay hỗ trợ sinh viên 150.000 chưa trả.”

“Niệm Niệm…”

“Vậy mẹ đi, tại sao tôi phải nuôi mẹ?” – tôi thẳng vào mắt bà – “Mẹ đã cho tôi cái gì? Ngoài mạng sống này, mẹ còn cho tôi điều gì khác?”

Nước mắt bà bắt đầu rơi: “Niệm Niệm, mẹ biết mẹ có lỗi, mẹ thật sự không còn cách nào…”

“Không còn cách nào?” – tôi lạnh – “Vậy hồi mẹ còn cách, sao không nghĩ cho tôi?”

Xung quanh, mọi người đều về phía chúng tôi, có vài người rõ ràng nhận ra mẹ tôi.

Tôi nghe có người thì thầm: “Có phải bà ấy là Tô Mỹ Cầm – người quyên 6 triệu không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...