Người Mẹ Vĩ Đại [...] – Chương 13

13

Lần này, bà không gọi tôi lại nữa.

Một tháng sau, mẹ đăng lời xin lỗi công khai trên tờ Nhật báo Tỉnh thành.

Lời xin lỗi ngắn gọn, câu chữ rất thành khẩn:

“Ba năm trước, tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm, đem toàn bộ tiền học của con quyên góp, ra phiền toái lớn cho cuộc sống của con.

Là mẹ, tôi vô cùng hối hận và tự trách. Tôi xin lỗi con tôi – Tô Niệm, và tất cả những ai quan tâm đến chuyện này. Tôi đã sai, và tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm tương ứng.”

Bài xin lỗi này sau khi đăng đã ra làn sóng thảo luận lớn trên mạng.

Nhiều người bàn về trường hợp này, về trách nhiệm và nghĩa vụ giữa cha mẹ và con cái.

Có người ủng hộ, có người phản đối, phần lớn đều cho rằng kết quả này là công bằng.

Vài tháng sau, tôi chính thức tốt nghiệp.

Tìm một công việc khá tốt, lương tháng mười hai ngàn tệ.

Theo đề nghị hòa giải của tòa, mỗi tháng tôi gửi cho mẹ tám trăm tệ tiền sinh hoạt.

Số đó đủ để bà duy trì cuộc sống cơ bản, sẽ không quá thoải mái.

Bà chuyển đến một khu chung cư cũ, một căn hộ đơn nhỏ.

Thỉnh thoảng bà nhắn tin hỏi tôi sống thế nào.

Tôi thường chỉ trả lời hai chữ: “Bình thường.”

Có người hỏi tôi, có hối hận vì đã kiện mẹ mình không.

Câu trả lời của tôi rất rõ ràng: Không.

Làm sai thì phải chịu hậu quả — đó là nguyên tắc cơ bản nhất.

Huyết thống không phải là lý do để tổn thương, càng không phải là cái cớ để trốn tránh trách nhiệm.

Tôi mất ba năm để học điều này, và dùng pháp luật để bảo vệ phẩm giá của chính mình.

Bây giờ, tôi cuối cùng cũng có thể thật sự sống vì bản thân.

Những lời chỉ trích tôi bất hiếu, theo thời gian dần biến mất.

Nhưng những tiếng ủng hộ công lý thì ngày càng vang dội hơn.

Tôi biết, mình đã đúng.

Trong đời, có những món nợ phải tính cho rõ ràng.

Không phải để trả thù, mà là để đòi lại công bằng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...