06
Sau khi hỗn loạn suốt đêm, biệt thự dường như chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng sự bình yên không kéo dài lâu.
Sáng sớm, thứ đánh thức căn biệt thự là tiếng bước chân vội vã của bảo mẫu.
"Thưa bà! Thưa bà! Đột nhiên có rất nhiều phóng viên đi ra bên ngoài, muốn phỏng vấn bà !”
Mẹ tôi đang đứng trên cầu thang mặc chiếc váy ngủ màu trắng cau mày nghi ngờ hỏi: “Phỏng vấn tôi?”
“Mẹ ơi, chẳng lẽ mọi người đều biết việc mẹ mới xây giếng nước trong chùa?”
Mẹ tôi lẩm bẩm: “Có thể đấy. Cái này mẹ còn chưa thông báo, sao con biết ?"
Giây tiếp theo, bà tỉnh táo lại và chằm chằm, như thể muốn xuyên người tôi.
Tôi chớp mắt, giả vờ vô tội và :
“Hôm đó con cùng mẹ đi chùa, con nghe lời sư trụ trì . Còn nữa, đêm qua đã xảy ra chuyện gì ? Hình như con nghe thấy giọng của chị Tư Tư. Chị ấy đã xảy ra chuyện gì ? Chị Tư Tư ngày hôm qua đến phòng con và khóa cửa lại khiến con không thể ra ngoài."
Vẻ mặt của mẹ tôi liên tục thay đổi, cuối cùng bà cũng xua tan sự nghi ngờ trong mắt.
Tôi quanh và mọi người đang lui hết ra ngoài. Những bảo mẫu này đều đã sống lâu trong Chu gia, họ rất giỏi giả vờ câm điếc. Họ không muốn dính vào vụ đổ máu của một gia đình giàu có.
Nhưng không sao cả, trong góc, tôi thấy bóng dáng quản gia Triệu lướt qua.
Với tôi thế là đủ rồi.
Mẹ tôi hắng giọng : "Mời tất cả phóng viên vào phòng khách. Tôi sẽ xuống ngay. Nhân tiện, đừng để họ thấy con thú đó."
"Bà đừng lo lắng, hắn đã bị nhốt trong phòng tối ở sân sau rồi."
Mẹ tôi gật đầu, chậm rãi quay người lại và trở lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.
Có lẽ bà ấy đang suy nghĩ xem phải diễn thế nào trước ống kính.
Tôi nhai kẹo cao su trong miệng, vị chanh rất sảng khoái. Niềm vui trả thù chảy qua từng dây thần kinh trong tôi.
Mẹ không cảm thấy mệt mỏi khi phải sống với chiếc mặt nạ suốt ngày sao?
Mẹ.
Nếu con giúp mẹ tự xé mặt nạ ra thì sao nhỉ?
Bạn thấy sao?