12
“Thiến Thiến, lần này con thi 200 điểm, không thể vào đại học .”
Quả nhiên, tôi vừa bước vào cửa, mẹ tôi liền vội vã lao đến, vẻ mặt tiếc nuối thông báo tin tức này cho tôi.
Trước đây, tôi đã bị tin này cho choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới sao thầy giáo lại chưa đến.
Sau đó tôi cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình về kết quả thi mẹ tôi lại kiên quyết rằng thầy giáo tự mình báo cho bà, tuyệt đối không sai.
Tôi cảm thấy xấu hổ với thầy giáo, cũng không dám gặp lại ông, cứ thế vụng về để kế hoạch lừa gạt của bọn họ thành công.
Tôi giả vờ bị sốc, lảo đảo ngồi xuống ghế.
“Mẹ, không thể nào, con không tin, thầy giáo vẫn chưa đến mà.”
Tôi bộ muốn ra ngoài, mẹ tôi liền vội vã ngăn lại.
“Chú Lưu ở trấn trên lái xe không cẩn thận đụng phải xe đạp của thầy giáo, thầy giáo liền bảo Lưu truyền tin về, không thể sai , là 200 điểm, thi không đậu cũng không sao, con đã đủ tuổi, mẹ sẽ tìm cho con một nhà chồng tốt, còn có thể giúp đỡ trai.”
Hoá ra đó là Lưu.
Chú Lưu là thanh mai trúc mã của mẹ tôi, hiện đang tài xế cho lãnh đạo ở trấn trên, vẫn luôn nhớ thương mẹ tôi.
Thì ra đây là lý do vì sao thầy giáo không đến.
“Mẹ, ngày thường con thi rất tốt, sao lần này lại thi rớt? Có thể là Lưu nghe nhầm không? Con sẽ đi tìm học xem sao.”
“Sao con lại có thể nghi ngờ Lưu? Con không biết ông ấy là người tốt như thế nào đâu!”
Mẹ tôi thế lại lộ vẻ lúng túng, tôi mà cảm thấy buồn .
“Con biết Lưu là người tốt mà, lần trước mẹ tới nhà ông ấy, Lưu còn dẫn mẹ vào phòng ông ấy sẽ chỉ dẫn mẹ tốt hơn, ông ấy thật sự là người tốt mà.”
Mẹ tôi không biết nghĩ đến điều gì, đỏ mặt tía tai, nhỏ giọng dặn tôi không ra.
Tôi che miệng, ngạc nhiên ra phía cửa:
“Nhưng bố đã biết rồi.”
Ngoài cửa, bố tôi đứng đó, mặt mày cau có, tay cầm cái cuốc, có vẻ như mới từ ngoài đồng về.
“Bà lại đi gặp ông ấy.”
Hôm đó, tôi không biết hai người bọn họ đã gì.
Bố tôi vẫn như thường lệ ra ngoài việc.
Nhưng mẹ tôi thì không dễ chịu lắm.
Bố tôi lên tiếng cầu mẹ tôi việc nhà, nếu không sẽ đuổi bà ra khỏi nhà.
Mặc dù bố tôi là người hiền lành cũng có lúc không thể chịu đựng .
Trên đầu bị cắm sừng, sao ông ấy không tức giận cho ?
Tức giận thì tốt rồi, ông đã bắt mẹ tôi phải tránh xa bè của bà.
Rất nhanh, đã đến ngày bà không thể chờ đợi thêm nữa.
Mẹ tôi vẫn chưa tìm cơ hội để vào phòng tôi khi tôi chỉ có một mình.
“Thiến Thiến, con chuẩn bị mang chứng nhận cho mẹ xem.”
Bà quả nhiên không thể chờ thêm nữa.
Trước đây tôi còn chìm đắm trong nỗi buồn, tùy tiện đưa chứng nhận cho bà.
Kế hoạch của bọn họ cũng chỉ có thể tiến hành khi tôi có chứng nhận.
Về phần kết quả thi đại học của tôi, bọn họ dường như quá tin vào khả năng của tôi, chẳng cần kiểm tra gì cả.
Chỉ điền một vài trường đại học bất kỳ, tôi thậm chí có thể vào trường 211 với kết quả cao.
Tôi không quan tâm mà trả lời: “Con vứt rồi.”
“Sao con lại có thể vứt đi như ?”
Mẹ tôi hét lên, giọng lớn.
“Con không thi đậu thì chỉ có thể ở nhà, còn cần chứng nhận gì, chẳng phải mẹ muốn con học lại sao?”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Mẹ tôi càng nóng vội, lại bắt đầu cầu tôi quỳ xuống.
Mẹ quỳ xuống trước con như , quả thật là một cảnh tượng thu hút ánh .
Bạn thấy sao?