Người Mẹ Thánh Mẫu – Chương 3

4

 

Thím Tôn vui vẻ ra mặt, dẫn mẹ tôi quay lại nhà.

 

"Tương thích rồi, tương thích rồi, lão Tôn cứu rồi."

 

Nhưng biểu cảm của mẹ tôi rõ ràng không phải là thật sự vui mừng. Thấy tôi, bà như thấy cứu tinh:

 

"Thiến Thiến, con cũng thử kiểm tra xem, không chừng con còn thích hợp hơn."

 

Tôi lạnh một tiếng. Hôm qua mẹ còn hùng hồn rằng không hiến thận chính là kẻ g.i.ế.c người, mà đến lượt mình thì lại sợ hãi như thế. Đôi lúc, tôi thật sự nghi ngờ bà có phải mẹ ruột của tôi không.

 

Tôi gạt tay bà ra, :

 

"Mẹ, mẹ đang ? Làm kiểm tra tốn kém lắm, nhà thím Tôn còn phải để dành tiền phẫu thuật nữa."

 

Một lần xét nghiệm đã tốn đến 8.000, chưa kể việc ghép và phẫu thuật còn cần khoảng 400.000 nữa. Nhà Tôn cũng không phải giàu có, đương nhiên cần tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.

 

Thím Tôn đặt túi thực phẩm dinh dưỡng xuống, dặn mẹ tôi ý bồi bổ rồi phấn khởi về nhà báo tin tốt.

 

...

 

Khi bố tôi xong việc trở về nhà, mẹ tôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng lao tới trước mặt ông:

 

"Đại Dũng, là lỗi của em không dạy dỗ Thiến Thiến tử tế, bây giờ con bé trở nên m.á.u lạnh như thế. Anh Quý đối xử với nhà mình tốt như , thế mà con bé không chịu xét nghiệm."

 

Bố tôi vốn dĩ không đồng ý để bát cứ người nào trong nhà hiến thận.

 

"Thiến Thiến không hiến, em cũng không hiến."

 

"Như thế sao ? Thiến Thiến không hiến, Quý sẽ không cứu!"

 

Bố tôi thương tôi vì nợ mẹ tôi ơn cứu mạng ngày trước nên ông không dám trách bà nặng lời.

 

Tôi chen vào:

 

"Mẹ, sao mẹ con m.á.u lạnh? Mẹ cứu Tôn, con còn mừng đến không khép miệng đây này. Hơn nữa, Tôn đâu phải đối tốt với cả nhà mình, ấy chỉ tốt với mẹ thôi. Mẹ không nhớ lần trước mẹ trật chân, Tôn đã cõng mẹ từ đầu thôn về nhà sao? Cả thôn đều thấy. Mẹ không thể vong ân phụ nghĩa như thế ."

 

Chuyện này trong thôn đã đồn khắp nơi, chỉ có bố tôi là chưa biết.

 

"Thiến Thiến thật sao?" Bố tôi sửng sốt đến mức rơi cả cái xẻng.

 

"Đại Dũng, nghe em giải thích, mọi chuyện không như đâu." Mẹ tôi cắn môi, liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm rằng bà và Tôn trong sạch. Nhưng càng giải thích, lại càng không giải thích gì.

 

Cảnh tượng này khi tôi còn nhỏ đã xảy ra vô số lần. Cuối cùng, mẹ tôi luôn lấy lý do "thanh giả tự thanh" để phủi sạch mọi chuyện.

 

Tôi cũng hiểu rõ, bố tôi bị mẹ điều khiển chặt chẽ. Không lâu sau, hai người họ sẽ lại lành.

 

Chuyện trong thôn truyền đi rất nhanh. Ngày hôm sau, không ít người kéo đến nhà tôi để hỏi thăm tin tức.

 

5

 

“Sao thế, Thiến Thiến? Mẹ con thật sự định hiến thận cho Tôn Bảo Quý à?”

 

Sáng sớm, khi tôi đang rửa mặt ngoài sân, bà Lưu nhà bên cạnh đã ghé đầu qua bức tường hỏi.

 

“Bà Lưu, bà cũng biết Tôn bị bệnh, mẹ con khổ sở biết bao. Giờ có thể cứu ấy, mẹ con mừng đến phát khóc luôn ấy chứ.”

 

Vừa lúc mẹ tôi bước ra. Tôi đẩy bà đến trước mặt bà Lưu:

 

“Mẹ còn bảo, nếu không hiến thận, mẹ sẽ áy náy cả đời.”

 

Bà Lưu mẹ tôi từ trên xuống dưới, bĩu môi:

 

“Tiểu Thảo đúng là tốt với Tôn Bảo Quý ghê, chẳng thấy bà thương chồng mình như thế.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...