Người Mẹ Thánh Mẫu – Chương 12

Tôi nghe mà ngớ người.

 

Làm gì có chuyện tốt như , rõ ràng đây là đa cấp còn gì?

 

“Mẹ bảo cậu không tính toán hiềm khích trước đây, còn muốn giúp nhà mình kiếm tiền lớn. Mau mang hết tiền tiết kiệm ra đi.”

 

Câu trả lời của tôi là ánh mắt như một kẻ ngốc.

 

Bố tôi và bà nội sau khi nghe xong chỉ im lặng, rồi vác cuốc ra đồng việc.

 

Mẹ tôi ngồi nhà khóc lóc om sòm một lúc, rồi như người tiêm thuốc kích thích, lại chạy ra ngoài.

 

Lần này, mẹ đi suốt bảy ngày không về.

 

Bố tôi có chút lo lắng. Trước giờ dù giận dỗi hay chơi bời, mẹ cũng chỉ đi vài ngày rồi về. Đây là lần đầu tiên mẹ đi lâu như mà không thấy tăm hơi.

 

Đang chuyện thì mẹ lao vào nhà như bị chó rượt.

 

Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị mẹ đẩy mạnh đến nỗi rung lên ầm ầm. Mẹ dựa vào tường, thở hồng hộc.

 

Bố tôi hỏi có chuyện gì, mẹ liền ôm chặt lấy ông:

 

“Đại Trụ, bây giờ chỉ có cứu em và cậu em thôi. Anh mau đi tự thú đi.”

 

Bố tôi ngớ người, gãi đầu khó hiểu.

 

“Họ là bọn lừa đảo, em trai em cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Bây giờ chúng nó muốn mang tiền bỏ trốn.”

 

Mẹ túm lấy bố tôi, kéo ra ngoài:

 

“Anh mau tới đồn công an, rằng người là do !”

 

18

 

“Dựa vào cái gì chứ? Tôi đâu có g.i.ế.c người!”

 

“Giết người phải đền mạng, nếu không đi, em trai em sẽ mất mạng!”

 

Bố tôi hoàn toàn hết hy vọng với mẹ. Ông đẩy bà ra, lặng lẽ ngồi xuống ghế:

 

“Mạng em trai là mạng, còn mạng con trai tôi thì không phải mạng sao?”

 

Bà nội tức giận đến mức cầm chổi quất thẳng vào người mẹ, vừa đánh vừa mắng.

 

Khi cảnh sát đến, mẹ tôi vẫn còn nằm lăn lộn, khóc lóc hét, ép buộc bố tôi nhận tội thay cho cậu.

 

Cảnh sát trực tiếp bắt mẹ đi, tiện thể dẫn cả nhà tôi đến đồn công an.

 

Trên đường đi, chúng tôi mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện.

 

Trân Trân thấy cậu tôi có tiền, liền dụ dỗ ông ta tham gia một hội bán hàng đa cấp.

 

Cậu tôi lập tức mê mẩn, cảm thấy đây là công việc hoàn hảo cho người thành đạt như mình. Ông ta không chỉ mang hết tiền tiết kiệm của bản thân mà còn tổ chức các buổi hội thảo, khuyến khích dân làng đầu tư.

 

Mẹ tôi thấy tiền vào nhiều thì cũng đỏ mắt, muốn chen chân vào.

 

Nhưng nhà tôi chẳng có tiền, bà chỉ còn cách đi theo cậu, lôi kéo người khác đầu tư.

 

Miệng lưỡi khéo léo, cộng với vẻ ngoài thật thà, mẹ tôi thật sự lôi kéo rất nhiều người bị lừa.

 

Tiền ngày càng nhiều, đến mức Trân Trân và đồng bọn bắt đầu hoảng sợ, tính kế ôm tiền bỏ trốn.

 

Không ngờ, buổi tối hôm đó khi họ đang chuẩn bị thì bị mẹ tôi – lúc đó vẫn ở đó việc – phát hiện.

 

Mẹ liền gọi cậu và Dung Dung đến ngăn cản những kẻ lừa đảo cao to hơn bọn họ rất nhiều, hai người không thể .

 

Trong cơn hoảng loạn, cậu tôi cầm cuốc đánh thẳng vào đầu Trân Trân, nghe m.á.u và não b.ắ.n tung tóe.

 

Giết người xong, cậu tôi mới hoảng sợ.

 

Mẹ tôi liền nghĩ ra cách, định ép bố tôi đi tự thú gánh tội thay.

 

Khi bị đưa đến đồn công an, mẹ tôi vẫn hét rằng người g.i.ế.c Trân Trân chính là bố tôi.

 

Cậu tôi đã bị đưa đến trước, thấy mẹ vẫn cố gào thét đổ tội cho bố, liền bắt đầu nổi điên.

 

Ông ta thẳng tay tát mẹ một cái, bà im bặt.

 

19

 

Hiện trường vụ g.i.ế.c người vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị xáo trộn.

 

Dấu vết ẩu đả, dấu vân tay trên cuốc, tất cả đều rõ ràng.

 

Vụ án giải quyết một cách thuận lợi.

 

Ngày mở phiên tòa, rất đông người đến xem. Cảnh tượng không khác gì kiếp trước, chỉ là người ngồi ở ghế bị cáo đã thay đổi.

 

Kiếp trước, tôi vì cầm hung khí vào nhà người khác mà bị phán tám năm tù. Trong tù, tôi tuyệt vọng đến mức tự sát.

 

Kiếp này, mẹ tôi vì tổ chức bán hàng đa cấp, lừa đảo số tiền khổng lồ và tham gia vào vụ g.i.ế.c người, bị phán 20 năm tù giam.

 

Cậu tôi cố ý g.i.ế.c người, bị tuyên án tử hình. Lâm Dung vừa tròn 18 tuổi cũng bị phán 5 năm tù.

 

Khi bị dẫn đi, mẹ tôi vẫn kịch liệt phản kháng:

 

“Tôi thật sự có ý tốt, chỉ muốn giúp bọn họ kiếm tiền thôi mà.”

 

Nhưng xung quanh toàn là những người đã bị bà lừa sạch tiền bạc.

 

Sự căm ghét đối với mẹ tôi trong lòng mọi người lại càng sâu sắc hơn.

 

Tiền mà Trân Trân và đồng bọn lừa còn chưa kịp chuyển đi, phần lớn đã bị thu hồi. Tuy nhiên, số tiền mẹ tôi thu thì bà đã phóng tay đem hết cho những kẻ lang thang bên đường, không còn cách nào lấy lại.

 

Hiện tại, ai nấy đều căm hận mẹ tôi thấu xương.

 

Đặc biệt là gia đình Tôn.

 

Chú bị mẹ tôi lừa đến mức phải bán cả nhà để đầu tư. Giờ đây, mất sạch mọi thứ, không còn gì cả.

 

20

 

Kỳ nghỉ hè trôi qua.

 

Tôi lên tỉnh thành để đi học.

 

Anh trai mở cửa hàng may ngay trước cổng trường, công việc kinh doanh cũng rất thuận lợi. Bà nội cũng đón lên thành phố sống cùng chúng tôi.

 

Những lúc rảnh rỗi, tôi cũng đến trại giam để thăm mẹ.

 

Tuy nhiên, có một lần mẹ "hảo tâm" cố gắng giúp những người tù đáng thương vượt ngục, bà đã thành công bị tuyên án chung thân.

 

Có lẽ đến cuối đời, mẹ tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao, một người tốt như bà, lại có kết cục phải sống cả đời trong trại giam.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...