17
Vì tôi nhận giấy báo trúng tuyển.
Bà nội mừng rỡ đến mức vứt luôn cây chổi, đeo kính lão lên, vuốt ve tờ giấy hết lần này đến lần khác.
“Thiến Thiến có tiền đồ rồi.”
Khi bố tôi về nhà, ông cũng không kém, trong mắt còn ánh lên những giọt nước.
“Sau này con phải học cho tốt, bố sẽ kiếm tiền để nuôi con học.”
Thực ra, bố tôi không phải là không thương chúng tôi.
Chỉ là ông quá sợ mẹ tôi rời bỏ ông.
Mùa đông năm đó, mẹ tôi lấy bộ quần áo mới bà nội cho tôi đưa cho Dung Dung.
Tối 30 Tết, khi xe buýt ở trấn trên đã ngừng chạy, bố tôi vẫn đi bộ đến trấn.
Thời tiết rất lạnh, tuyết đóng dày đặc. Khi bố tôi về đến nhà, tay, chân và tai ông đều bị tê cóng, sưng đỏ. Cái áo bông của ông ướt đẫm mồ hôi, sau đó đông cứng lại thành băng. Khi tôi giúp ông cởi áo ra, nó còn phát ra tiếng . Thế , từ trong ngực, ông lấy ra một cái áo bông mới tinh như bảo bối đưa cho tôi.
Bố tôi ngây ngô vui vẻ: “Quần áo mới của Thiến Thiến đây.”
Khi nhận giấy báo trúng tuyển, tôi đã đi một vòng quanh làng, nhiều người đều thấy.
Buổi chiều, cậu tôi mang theo Lâm Dung đến nhà.
“Chị à, cầu xin chị đừng tranh giành với em.”
Lâm Dung liền quỳ xuống, đúng là cháu ruột của mẹ tôi.
“Thiến Thiến, con đưa giấy báo này cho Dung Dung đi, nhà chúng ta nợ Dung Dung nhiều lắm. Nếu không phải vì nhà ta, mẹ của Dung Dung sao mà...”
“Mẹ à, từ nhỏ mẹ luôn dạy con phải sống trung thực, giữ chữ tín. Con nghe lời mẹ, con không thể chuyện treo đầu dê bán thịt chó thế này . Hơn nữa, nếu không phải vì mẹ cứ khăng khăng ngăn kẻ trộm thì sao mợ lại bị đ.â.m chết?”
Năm tôi 12 tuổi, mẹ tôi cùng mợ lên trấn trên. Khi thấy kẻ trộm đang lấy đồ, mẹ tôi vì trọng nghĩa mà nhất quyết ngăn cản không cho hắn đi. Mợ tôi chỉ vì bị liên lụy mà gặp tai nạn.
Mẹ tôi vẫn lẩm bẩm rằng nhà chúng tôi mắc nợ nhà họ.
Tôi không kiên nhẫn, ngắt lời bà:
“Mẹ, nếu như , chúng ta nợ Dung Dung quá nhiều, chỉ bồi thường một suất vào đại học sao có thể đủ?”
Mẹ tôi suy nghĩ rồi gật đầu.
Tôi về phòng lôi Trân Trân đang nằm trên giường ra, đẩy ấy vào lòng cậu tôi.
“Cậu à, Dung Dung, con biết rằng dù bồi thường thế nào cũng không thể bù đắp nỗi đau mất mợ. Vậy nên, mấy hôm trước mẹ con đưa Trân Trân về ấy sẽ gả cho cậu, mẹ của Dung Dung.”
Cậu tôi Trân Trân, người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp thì đôi mắt sáng rỡ, liền gật đầu đồng ý ngay.
Còn Trân Trân, thấy chìa khóa chiếc BMW của cậu tôi, cũng chẳng gì mà lặng lẽ đi theo ông ta.
Khi mẹ tôi còn chưa kịp phản ứng, Trân Trân đã theo cậu tôi rời đi.
Chỉ còn lại Lâm Dung đứng tại chỗ, tức giận mắng chửi mẹ tôi.
17
Sau khi tiễn tai họa Trân Trân ấy đi, tâm trạng của tôi tốt hơn hẳn.
Anh trai tôi học ở tỉnh cũng rất thuận lợi, không bao lâu nữa là có thể tự nên sự nghiệp. Ngoài giờ học, còn nhận thêm công việc để kiếm tiền.
Nhưng chuyện này lại bị mẹ tôi biết .
“Đưa tiền cho mẹ, chúng ta đã hủy hoại cả đời Dung Dung, chỉ có thể bù đắp cho nó chút tiền.” Mẹ đứng ở cửa, lời lẽ đầy chính nghĩa.
Mẹ luôn miệng chúng tôi đã Lâm Dung.
“Dung Dung vốn đã không có mẹ, bây giờ lại có thêm một mẹ kế như Trân Trân. Các con biết mỗi ngày nó sống khổ sở ra sao không?”
Nhưng chẳng ai quan tâm đến lời mẹ . Dù mẹ có tuyệt thực ở nhà, cũng chẳng ai đau lòng nữa.
Cuối cùng, mẹ tuyệt vọng chạy đến nhà Lâm Dung.
Hai ngày sau, mẹ quay lại với vẻ mặt rạng rỡ.
“Cậu con đã tìm cách kiếm tiền lớn rồi. Giờ chỉ cần đầu tư 100 đồng, sau này có thể nhận 10.000 đồng!”
Bạn thấy sao?