Nhưng hai mươi năm qua tôi còng lưng việc vất vả để nuôi gia đình, cơ thể cũng vì thế mà suy kiệt.
Còn người phụ nữ ấy cứu mạng thì sao?
Chưa từng quay lại gặp chúng tôi, thậm chí còn sớm chuyển nhà, đổi chỗ , tránh chúng tôi như tránh tà.
Tôi… sao mà không hận đây?
Nghĩ tới đây, tôi cay đắng :
“Anh ấy cứu người nhiệt như , ai biết là cứu đồng nghiệp hay là cứu nhân chứ?”
Trần Tú Lệ bỗng ngây ra.
Bà ta đơ người một lúc lâu, sau đó mới run giọng :
“Cô… đang gì ? Con trai tôi không phải loại người như ! Cô đang vu khống đấy!”
“Vu khống người đã khuất là phạm pháp đấy, tôi có thể kiện tội vu khống, tin không?”
“Không với nữa! Cô cứ chờ đấy mà xem, tôi sẽ cho biết tay!”
Nói xong, bà ta vội vàng cúp máy.
6
Có gì đó không ổn… Rất không ổn.
Phản ứng của Trần Tú Lệ quá mức kỳ lạ.
Nếu như là trước đây, nghe tôi , bà ta đã sớm mắng tôi thậm tệ rồi.
Nhưng lần này, bà ta lại sững người, thậm chí còn run rẩy hỏi tôi sao lại nghĩ như , cuối cùng còn vội vàng cúp máy.
Phản ứng này… khiến tôi không thể không nghi ngờ.
Chẳng lẽ, Phương Chấn và nữ đồng nghiệp kia thật sự có mờ ám?
Một khi đã có nghi ngờ, thì giống như hạt giống cắm rễ trong lòng tôi, khiến tôi không ngừng nhớ lại từng hành của Phương Chấn trong quá khứ, cố gắng tìm ra dấu vết ngoại từ những hồi ức tươi đẹp.
Nữ đồng nghiệp mà Phương Chấn cứu tên là Lý Mộng, tôi từng gặp ta.
Trước đây ta cùng mấy đồng nghiệp khác tới nhà tôi ăn cơm, còn khen món sườn xào chua ngọt tôi rất ngon.
Nhưng…
Ngày hôm đó, ta là người đến muộn nhất, là Phương Chấn xuống đón ta, mãi 10 phút sau hai người mới lên tới nơi.
Tôi còn nhớ, trên cổ Lý Mộng lúc đó có vết đỏ, ta là do muỗi đốt.
Bây giờ nghĩ lại, liệu có thật là muỗi đốt không?
Ngày tôi sinh con, Phương Chấn đến bệnh viện rất muộn, lúc ấy tới thì tôi đã đẩy vào phòng sinh rồi.
Anh ấy là vì phải thêm giờ.
Lúc đó tôi tin ấy.
Nhưng giờ ngẫm lại… ông sếp nào lại bắt nhân viên có vợ sắp sinh đi tăng ca chứ?
Trừ phi, tăng ca chỉ là cái cớ.
Điều khiến tôi nghi ngờ nhất chính là cái chết của Phương Chấn.
Hôm đó, Phương Hữu Xuyên chưa đầy một tuổi bị sốt cao, tôi nhờ Phương Chấn đi mua thuốc.
Hiệu thuốc ở ngay dưới khu chung cư, mà tôi đợi hơn hai tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy ấy quay về.
Sau đó, tôi đợi … tin dữ.
Cảnh sát thông báo, Phương Chấn vì cứu người mà chết đuối dưới sông, cách nhà tôi hơn chục cây số.
Lúc đó, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng khi Trần Tú Lệ biết sự việc, bà ta một mực khẳng định hôm đó bà ta lên cơn hen suyễn, Phương Chấn vội vàng đến đưa bà ta đi bệnh viện.
Mà trên đường đi bệnh viện thì lại cờ đi ngang qua con sông đó.
Bà ta còn lấy lịch sử cuộc gọi ra bằng chứng, nên tôi đã tin lời bà ta.
Nhưng giờ nghĩ lại, tất cả đều đầy sơ hở.
Càng nghĩ, tôi càng muốn rõ chân tướng sự việc.
Thế là, tôi bỏ tiền ra thám tử tư điều tra lại toàn bộ cái chết của Phương Chấn, muốn biết rõ mối quan hệ giữa ta và Lý Mộng rốt cuộc là thế nào.
Khi tôi còn đang thấp thỏm chờ kết quả điều tra, thì phía Phương Hữu Xuyên và Trần Tú Lệ lại bày ra thêm trò mới.
Bọn họ livestream lên mạng để bôi nhọ tôi.
Trần Tú Lệ cầm chứng minh thư, nước mắt ngắn dài nghẹn ngào trước camera:
“Tôi, Trần Tú Lệ, tố cáo bà chủ quán lẩu Phương Tỷ đã bỏ rơi con trai và cháu trai tôi, độc chiếm tài sản của nhà họ Phương, đuổi tôi và cháu ra khỏi nhà!”
“Con trai tôi 20 năm trước vì cứu người mà chết, lúc còn sống đã bao điều tốt, mà không ngờ lại gặp phải người vợ ác độc như , khiến cả nhà tôi khổ sở như bây giờ!”
Phương Hữu Xuyên vừa an ủi bà ta, vừa đỏ mắt :
“Tết vừa rồi, con nghe mẹ mua một căn hộ 300 mét vuông ở vị trí đẹp nhất thành phố, còn để tên mẹ. Nhưng đến học phí đại học cho con, mẹ cũng chẳng chịu chi, bắt con bỏ học sớm, ra ngoài bươn chải kiếm sống, mà giờ con còn chẳng tìm việc.”
“Có lúc con thật sự nghi ngờ, không biết mẹ có phải mẹ ruột của con hay không.”
Không chịu chi tiền học phí? Nực thật đấy.
Nó thi đại học chưa 200 điểm, cho dù tôi có muốn cho nó học thì cũng chẳng có trường nào nhận cả.
Hơn nữa, tôi đã khuyên nó học lại nó sợ khổ nên nhất quyết không chịu.
Vậy mà giờ lại thành do tôi không cho nó học à?
7
Lúc này, Linh Linh cũng chen vào góp vui.
“Có lẽ, dì Lưu vì mà không đáp lại nên sinh hận thôi.”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong livestream lập tức sôi trào.
Cư dân mạng nhao nhao vào hỏi Linh Linh đang ám chỉ điều gì.
Linh Linh giả vờ chậm rãi :
“Ý tôi là, dì Lưu góa chồng sớm, có lẽ vì quá con trai mình nên sinh ra thứ cảm sai trái. Thế nên, dì ấy luôn coi tôi là kẻ thứ ba hoại cảm của họ, vì mà đối xử tệ bạc với tôi.”
“Dì ấy có cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ với ghế phụ của con trai mình. Tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, mà dì ấy nổi trận lôi đình, mắng tôi là loại con hư hỏng. Sau đó, Hữu Xuyên vì bảo vệ tôi mà cãi nhau với dì ấy, dì ấy liền đuổi Hữu Xuyên ra khỏi nhà, độc chiếm hết tài sản, còn cắt đứt quan hệ với Hữu Xuyên.”
Nói xong, ta còn phát một đoạn ghi âm cuộc trò chuyện.
Ghi âm đã bị cắt xén, phần bất lợi cho ta bị lược bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại đoạn tôi mắng ta, khiến tôi trở thành một bà mẹ chồng cay nghiệt, độc ác.
Sau khi đoạn ghi âm tung ra, cư dân mạng lập tức dậy sóng.
“Hóa ra là có người mắc hội chứng con trai quá mức à? Không chiếm thì đành hủy diệt luôn sao?”
“Anh hùng cứu người lại cưới phải loại phụ nữ ác độc thế này? Nếu ấy ở trên trời có linh thiêng, chắc hẳn cũng chết không nhắm mắt.”
“Mẹ chồng ghen tuông với con dâu? Ghê tởm thật!”
“Không thể để hùng đã hy sinh lại phải chịu thêm nỗi đau nữa, phải để bà ta trả giá!”
“Tôi biết quán lẩu Phương Tỷ này, ở số xx đường xx thành phố xx. Anh em, tôi tới trước đây!”
Bình luận cuối cùng còn kèm theo một bức ảnh… là một con dao.
Nhìn thấy bức ảnh đó, tim tôi giật thót.
Tôi lập tức ý thức mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Tôi vội vàng gọi điện cho Tiểu Từ – nhân viên phụ trách quán lẩu của tôi, dặn ấy lập tức đóng cửa quán, cho nhân viên nghỉ một tuần hưởng lương.
Mất chút tiền chẳng đáng là gì, tôi không thể để nhân viên của mình bị liên lụy.
Tiểu Từ đúng là cánh tay đắc lực của tôi.
Chỉ mất hơn 10 phút, ấy đã nhanh chóng chỉ huy nhân viên dọn dẹp đồ đạc, đóng cửa quán.
Làm xong tất cả, ấy bất bình với tôi:
“Chị Phương, bọn em xem video livestream của nhà chị rồi, thật sự đau lòng thay cho chị!”
“Chị đối xử với bọn họ tốt như , mà bây giờ bọn họ lại quay sang bôi nhọ chị!”
“Hay là để em chứng cho chị nhé? Em có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo, chị là người tốt!”
“Ngày em 16 tuổi, vừa ra khỏi trại trẻ mồ côi, chẳng có nhà hàng nào chịu nhận em. Nếu không nhờ chị cưu mang, cho em chỗ ăn chỗ ở, trả lương cho em, thì có lẽ em đã chết đói ngoài đường rồi. Người tốt như chị sao có thể là người xấu như họ ?”
Lòng tôi lập tức ấm áp vô cùng.
Không ngờ, người đối xử tốt với tôi nhất lại là nhân viên chẳng hề có quan hệ máu mủ.
Nhưng, tôi sẽ không để Tiểu Từ chứng cho tôi.
Bây giờ cư dân mạng đang mắng chửi tôi như điên, nếu Tiểu Từ đứng ra giúp tôi thì chắc chắn sẽ bị vạ lây.
Tôi không muốn để ấy bị tổn thương.
“Cảm ơn em, Tiểu Từ.”
“Nhưng chị không cần em đứng ra chứng. Chị có thể tự giải quyết , chị hiểu tấm lòng của em là rồi.”
“Tuần này em cứ nghỉ ngơi thoải mái, đừng lo chuyện này nữa.”
Tiểu Từ không trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi nghĩ có lẽ ấy đang đi chơi đâu đó nên cũng không để ý nhiều.
Đúng lúc đó, thám tử tư cũng đã điều tra ra chân tướng sự việc năm đó…
Đ.ọ.c full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các !
8
Hóa ra… Phương Chấn và Lý Mộng thật sự có quan hệ mờ ám.
Ban đầu, hai người chỉ vui chơi qua đường, nào ngờ Lý Mộng lại mang thai.
Lúc đầu, họ định thai.
Nhưng bác sĩ nếu bỏ đứa bé này thì Lý Mộng có thể sẽ mất khả năng sinh con vĩnh viễn.
Vì , ta kiên quyết muốn giữ lại đứa bé.
Có điều, Lý Mộng cũng chỉ muốn giữ lại đứa con thôi, chứ không hề muốn kết hôn với Phương Chấn.
Bởi vì… ta vẫn mơ ước gả cho một người giàu có, chứ không phải một kẻ công ăn lương như Phương Chấn.
Trùng hợp sao, lúc đó tôi cũng đang mang thai.
Thế là, bọn họ nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo: tráo đổi con.
Để tôi nuôi con của họ, còn con ruột của tôi thì bị vứt vào trại trẻ mồ côi.
Họ đã thực hiện kế hoạch đó.
Ngày tôi sinh con, Phương Chấn đã đánh tráo con của tôi và Lý Mộng.
Khi biết sự thật này, lòng tôi rối bời, trăm mối cảm đan xen.
Đ.ọ.c full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các !
Không ngờ, đứa con trai mà tôi dốc lòng nuôi dạy suốt 20 năm, lại là con của nhân chồng tôi!
Khó trách…
Khó trách tôi dạy dỗ thế nào cũng không thay đổi bản tính của nó.
Trước đây, tôi còn tự trách mình đã sai phương pháp giáo dục.
Bây giờ nghĩ lại… Nó vốn dĩ đã thừa hưởng gen xấu từ cha mẹ ruột của mình.
Bạn thấy sao?