Người Mẹ Quá Khắc [...] – Chương 1

1

Từ lúc biết con trai có , tôi đã bắt đầu tìm nhà tân hôn cho nó.

Tôi đi xem từng khu chung cư suốt mấy tháng trời, cuối cùng cũng chọn căn hộ ưng ý.

Căn hộ 300 mét vuông, tầm tuyệt đẹp, hướng nam có thể phóng tầm mắt ra bầu trời xanh biếc của biển cả, hướng bắc lại có thể ngắm trọn cảnh đêm lộng lẫy của thành phố.

Giá cả cũng rất hợp lý, đúng bằng số tiền tiết kiệm của tôi, vừa vặn có thể thanh toán một lần, để sau này con trai và con dâu tương lai không phải gánh nợ ngân hàng.

Tôi với môi giới:

“Được, chọn căn này đi. Tôi gọi con trai qua ký hợp đồng luôn.”

Tôi định để tên con trai trước.

Đợi khi nào hôn sự giữa nó và con dâu tương lai ấn định, tôi sẽ thêm tên con dâu vào sau.

Dù gì cũng là nhà trả thẳng, lúc nào thêm tên cũng .

Không ngờ, tôi còn chưa kịp gọi cho con trai thì đã nhận tin nhắn của nó.

【Cô à, có thể biết giữ khoảng cách một chút không?】

Tôi ngơ ngác.

Tự dưng một câu như , tôi thật sự không hiểu con bé đang có ý gì.

Tôi nghĩ lại xem mình có đắc tội gì với nó không.

Tin nhắn cuối cùng của tôi với nó là vào Tết hai tháng trước, lúc đó nó còn chủ thêm WeChat của tôi để chúc Tết, tôi vui vẻ lì xì cho nó 10 nghìn tệ, nó cũng lễ phép cảm ơn.

Thế mà hôm nay lại năng như ?

Tôi thận trọng hỏi thăm:

【Sao thế Linh Linh, có chuyện gì hiểu lầm à?】

Linh Linh trả lời ngay lập tức, còn kèm theo một icon trợn trắng mắt, giọng điệu vô cùng khó chịu:

【Ghế phụ lái là chỗ của , đạo lý đơn giản như không hiểu sao? Hay là… có ý gì với trai tôi?】

Ghế phụ lái?

Tôi chợt nhớ ra, hình như mấy hôm trước tôi có ngồi ghế phụ lái thật.

Hôm đó tôi thấy không khỏe nên bảo con trai đưa đi bệnh viện, vì hơi say xe nên tôi mới ngồi ghế phụ.

Chuyện nhỏ nhặt như mà Linh Linh lại tức giận sao?

Tôi bất lực giải thích:

【Linh Linh, là mẹ ruột của Hữu Xuyên đấy, nó là do sinh ra, còn có thể có ý gì với nó ? Con nghĩ nhiều rồi.】

Nhưng Linh Linh không buông tha:

【Hừ, mẹ ruột? Mẹ ruột thèm muốn con trai ruột của mình chẳng lẽ ít à?】

【Dù là mẹ ruột đi chăng nữa, cũng nên biết giữ ý một chút. Hôm nay có thể ngồi ghế phụ, ngày mai chẳng lẽ định trèo lên giường nó chắc?】

Lời lẽ của con bé quá mức t,ục t/ĩu, khiến tôi đỏ bừng mặt vì tức giận.

Tôi sống hơn 40 năm, chưa từng gặp ai đ,ộc mồm đ,ộc miệng đến .

Thế nên, tôi cũng không nhịn nữa.

Tôi lập tức đáp trả:

【Có vẻ con khá là có kinh nghiệm nhỉ? Chẳng lẽ ba con cũng từng trèo lên giường con à? Không thì sao lại biết chuyện này rõ thế?】

Linh Linh lập tức bùng nổ:

【Cô cái gì? Sao có thể năng th,ô t/ục như ? Cô còn biết xấu hổ không? Một bà già mà dựng chuyện b,ẩn th/ỉu cho một trẻ như tôi? Cô tin tôi kiện tội vu khống không?】

Ha, xem.

Rõ ràng tôi chỉ trả lời theo cách mà nó đối xử với tôi, mà nó lại nổi giận rồi.

Đúng là tiêu chuẩn kép đến cực điểm.

Tôi thản nhiên đáp:

【Vu khống? Con cũng biết đó là vu khống à? Vậy con đoán xem, nếu gửi đoạn tin nhắn này cho cả,nh s,át, thì ai sẽ bị bắt trước?】

【Dù sao, con là người vu khống trước.】

Linh Linh phản kích:

【Tôi thì sao gọi là vu khống? Cô ngồi ghế phụ là sự thật mà!】

Thấy con bé cố cãi cùn, tôi chẳng buồn tức giận nữa, chỉ cảm thấy buồn .

【Ngồi ghế phụ là mờ ám à? Thế con đã bao nhiêu lần đi taxi rồi? Ngồi bao nhiêu ghế phụ rồi? Vậy con có tính là “một đôi tay ngọc vạn người gối, nửa cánh môi son vạn người nếm” không?】

Vừa dứt lời, Linh Linh tức đến phát điên.

Nó giận dữ gào lên:

【Cô… quá đáng lắm rồi! Tôi sẽ với Hữu Xuyên, để ấy đòi lại công bằng cho tôi!】

Tôi chẳng buồn ngăn cản, chỉ lạnh nhạt đáp:

【Tùy con.】

Đúng lúc, tôi cũng muốn xem phản ứng của con trai khi biết chuyện này.

Tôi muốn xem, nó sẽ đứng về phía ai.

2

Nhưng, nó đã khiến tôi thất vọng.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của con trai tôi vang lên.

Nó giận dữ g,ào lên:

“Mẹ! Sao mẹ lại với Linh Linh như ? Sao mẹ lại mắng ấy là loại con không ra gì chứ? Con nhớ là Linh Linh chẳng gì có lỗi với mẹ cả. Tết vừa rồi, ấy còn đặc biệt gọi điện chúc Tết mẹ, mẹ sao có thể đối xử với ấy như ?”

“Bây giờ Linh Linh khóc rồi, mẹ mau về nhà xin lỗi Linh Linh đi!”

Thái độ của nó khiến tôi rất thất vọng.

Nhưng nghĩ tới việc nó chưa biết rõ sự , có lẽ bị Linh Linh dẫn dắt, nên tôi nhẫn nhịn, không vội tranh cãi.

Tôi lạnh lùng chuyển toàn bộ đoạn tin nhắn giữa tôi và Linh Linh cho nó xem, sau đó :

“Con mở to mắt ra mà xem, rốt cuộc là ai ch,ửi ai trước?”

Tôi nghĩ rằng, sau khi đọc đoạn tin nhắn, con trai sẽ nhận ra lỗi lầm của mình mà xin lỗi tôi.

Dù cho nó chưa thể chia tay Linh Linh ngay lập tức, ít nhất cũng sẽ vì bảo vệ tôi mà cãi nhau với Linh Linh, mối quan hệ giữa hai đứa rạn nứt.

Không ngờ, nó lại khiến tôi thất vọng thêm một lần nữa.

Sau một lúc im lặng, nó chỉ thở dài :

“Mẹ… Linh Linh chuyện thẳng tính thật, … dù sao thì… mẹ cũng không nên mắng ấy là loại con không ra gì.”

“Với lại… Linh Linh ghen tuông cũng là vì ấy con.”

“Cô ấy là con, con không thể không quan tâm tới cảm của ấy. Hay là thế này đi, nếu Linh Linh không muốn mẹ ngồi ghế phụ, thì sau này mẹ đừng ngồi xe của con nữa, đừng con khó xử.”

“Với cả… Linh Linh đang khóc kìa, mẹ xin lỗi Linh Linh đi, cho qua chuyện này đi.”

Hừ, xin lỗi sao?

Nó thực sự dám ra điều đó.

Linh Linh sai rành rành, mà nó lại muốn tôi cúi đầu xin lỗi.

Hơn nữa, xe của nó… chẳng phải là do tôi mua hay sao?

Vậy mà bây giờ, vì sợ gh,en tuông, nó lại cấm tôi ngồi trên chiếc xe đó.

Đúng là… nuôi con thành sói.

Tôi lạnh hỏi:

“Phương Hữu Xuyên, con chắc chắn muốn sao?”

“Chắc chắn đứng về phía Linh Linh chứ gì?”

Nghe , Linh Linh không hài lòng.

“Cô là có ý gì? Đến bây giờ rồi còn muốn tranh giành với tôi sao? Mẹ mà đi so đo với con dâu, bắt con trai chọn giữa hai người, loại mẹ nào mới ra chuyện này?”

Nói xong, Linh Linh lại bật khóc.

Nó tỏ ra yếu đuối, đáng thương như một bông hoa nhỏ tội nghiệp.

Sau đó, nó ra vẻ kiên quyết, :

“Hữu Xuyên, nếu mẹ đã không thích em như , thì em đi đây. Đừng để khó xử nữa.”

Sau đó, đầu dây bên kia vang lên tiếng kéo đẩy.

Con trai tôi vội vàng cầu xin Linh Linh đừng đi, Linh Linh không nghe, thậm chí còn kiên quyết đóng sầm cửa bỏ đi.

Linh Linh đi rồi, con trai tôi sụp đổ.

“Mẹ! Rốt cuộc mẹ muốn ? Mẹ nhất định phải hỏng cảm của con và Linh Linh thì mẹ mới hài lòng sao?”

“Con cho mẹ biết, con Linh Linh, Linh Linh là m,ạng sống của con! Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ đứng về phía ấy. Mẹ đừng khó ấy nữa không?”

“Nếu mẹ còn tiếp tục , thì con sẽ không nhận mẹ nữa!”

Nói xong, nó dập máy cái rụp.

Nó vội vàng ra ngoài đuổi theo Linh Linh.

Nó không nỡ để Linh Linh khóc một mình ngoài đường.

3

Thái độ của Phương Hữu Xuyên thật khiến người ta lạnh lòng.

Nhưng có một câu mà nó lại khiến tôi chợt tỉnh ngộ.

Đó là: “Con không nhận mẹ nữa.”

Nếu vì mà nó có thể sẵn sàng đoạn tuyệt với tôi, thì tôi còn tốn công sức vì nó gì?

Hôm nay Linh Linh ghen tuông vì ghế phụ, sau này tôi già rồi, không còn giá trị lợi dụng nữa, liệu nó có đuổi tôi ra khỏi nhà hay không?

Tôi không dám nghĩ.

Suy đi tính lại, tôi quyết định ngừng tổn thất kịp thời.

Nếu Phương Hữu Xuyên đã không nhận tôi mẹ, thì tôi cũng không cần đứa con trai này nữa.

Cứ để nó như ý muốn.

Không cho tôi ngồi ghế phụ à?

Vậy thì tôi lấy lại luôn chiếc xe đó.

Đã , chẳng ai còn có thể ngồi lên ghế phụ của nó nữa.

Bảo tôi giữ khoảng cách sao?

Vậy thì tránh xa triệt để luôn đi!

Tôi lập tức đuổi nó ra khỏi nhà, để cho mẹ con tôi không còn sống chung dưới một mái nhà nữa, Linh Linh chẳng phải sẽ yên tâm hơn sao?

Hơn nữa, thẻ phụ mà tôi cấp cho nó cũng có thể khóa lại luôn.

Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi bỗng nhiên tốt hẳn lên.

Môi giới thấy tôi gọi điện xong thì dè dặt hỏi:

“Cô Hà, hợp đồng này… còn muốn ký không?”

Chắc ta cũng nghe nội dung cuộc gọi của tôi, nên sắc mặt có chút lúng túng, cảm giác như đơn hàng này sắp bay màu .

Nhưng tôi lại mỉm :

“Mua, đương nhiên là mua rồi. Nhưng không cần đợi con trai tôi nữa, tôi ký tên của mình là .”

Đã thấu bộ mặt thật của đứa con trai vô ơn kia, tôi hà tất phải bạc đãi bản thân?

Phần đời còn lại, tôi sẽ dùng tiền của mình để tận hưởng cuộc sống.

Còn Phương Hữu Xuyên? Cứ để nó tự kiếm tiền nuôi “bảo bối” Linh Linh của nó đi.

Tôi không hầu hạ nữa!

Ký hợp đồng xong, tôi đi thẳng tới ngân hàng khóa thẻ phụ của Phương Hữu Xuyên.

Sau đó về nhà, nhờ người giúp việc thu dọn toàn bộ đồ đạc cá nhân của nó, đóng gói quăng hết ra ngoài cửa.

Tôi còn mời thợ tới thay ổ khóa mới, triệt để cắt đứt đường quay về của nó.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...