Tôi lấy điện thoại ra, đưa đoạn tin nhắn với em cho bố xem.
Ông đọc xong cũng lộ vẻ hoài nghi.
Nhưng rồi bố chỉ vào đoạn video em gửi và :
“Người đàn ông trong video đó… không phải bố.”
“Bố có hai cái áo giống nhau, người đó mặc cái còn lại.”
Tôi áp sát mặt lại, cùng bố kỹ đoạn video…
Lúc này, em đã trở thành manh mối duy nhất của chúng tôi, vì những lời nó thực sự quá đáng sợ!
“Vương Khê chắc chắn biết chuyện gì đó.”
Bố phóng to đoạn video, cố gắng rõ người trong đó.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa lớn bỗng vang lên tiếng đập điên cuồng.
“Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!!!”
Lần này tiếng đập mạnh đến mức chưa từng có, dữ dội hơn tất cả những lần trước!
Ngay sau đó, bên ngoài lại vang lên tiếng gào thét chói tai:
“Aaaa aaaa!!!”
m thanh rợn người khiến da đầu chúng tôi tê dại, bố lập tức lao đến cửa, dùng thân mình chắn chặt cánh cửa.
Giống như lúc ở cửa sổ, tiếng đập vẫn kéo dài liên tục suốt nửa phút.
Tôi vừa dùng sức giữ cửa, vừa nhớ lại những gì em từng .
Khoan đã!
Tôi chợt nhớ ra — em mẹ không phải chết do tai nạn!
Nếu mẹ đến tìm chúng tôi… thì chẳng lẽ là để báo thù?
Nhưng tôi vẫn luôn ở trong căn nhà trọ này, sao có thể mẹ ?
Tôi quay phắt lại bố — một luồng lạnh buốt dội thẳng lên đầu!
Không lẽ… chính bố đã ra tai nạn mẹ?!
Chỉ có thể là khả năng này!
Bố đến đây — là để kéo tôi chết theo!
Tôi lập tức lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với ông.
Nhưng bố nhíu mày, nghiến răng :
“Bố biết con đang nghĩ gì. Nhưng bố sao có thể mẹ con !! Không phải bố!!”
“Dù cả thế giới muốn bà ấy, bố cũng chỉ đứng về phía mẹ con thôi!”
Nghe giọng bố gần như gào lên, tôi dần dần bình tĩnh lại.
Những gì bố suốt bao năm nay tôi đều thấy — đúng là không giống người có thể ra tay như .
Vậy rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra?
Khi tôi còn đang suy nghĩ, tiếng đập cửa bỗng ngưng bặt.
Bố cũng rời khỏi cửa, quay lại tiếp tục xem đoạn video vừa rồi, lẩm bẩm:
“Chờ đã, có gì đó không đúng…”
Giây sau, bố bất ngờ :
“Người trong video đang giẫm lên cái gì đó!”
Tôi ghé sát lại xem — quả nhiên là .
Người trong video cử cứng ngắc, dưới chân còn có thứ gì đó giống như một cái ghế.
Tôi và bố gần như đồng thanh thốt lên:
“Là Vương Khê!”
Đến lúc này tôi mới bừng tỉnh — thì ra mọi lời em đều là dối trá!
Tôi cũng hiểu vì sao đêm qua nó không về nhà.
Vì nó đã đến bến xe, ra tay với chiếc xe mà mẹ đi!
Rồi hôm nay, nó trốn trong xe lên huyện theo chân bố, còn tiếng khóc tôi nghe thấy — chính là nó tạo ra!
Đột nhiên — cửa sổ phòng ngủ tôi bị đập mạnh!
“Vương Khê!! Đồ sinh!”
Bố gào lên chửi, rồi lao tới định mở cửa ra ngoài.
Nhưng ông xoay mãi mà không mở cửa.
Tim tôi thót lại:
“Chết rồi! Nó đã đóng đinh cửa ngoài rồi!”
Tôi vội chạy đến hai cửa sổ còn lại, thì mới phát hiện — tất cả đều đã bị đóng đinh bằng ván gỗ!
Thì ra những tiếng đập khi nãy… chính là lúc Vương Khê bịt kín mọi lối thoát!
“Ha ha ha ha ha!!”
Một tràng điên loạn vang lên từ bên ngoài nhà…
“Bọn mày đúng là hai thằng ngu! Bị tao dắt mũi mà còn không biết à?”
“Cái chết của con mụ đó đều là do tụi mày ra hết, Vương Ninh! Ai bảo mày đối xử với tao như thế?”
Giọng em tôi sắc nhọn và rùng rợn, nếu chỉ nghe thoáng qua thật sự có chút giống mẹ.
“Còn mày nữa, Vương Húc! Từ nhỏ mày đã sống sung sướng hơn tao, tại sao? Tại sao mày có thể bỏ tao lại mà chạy ra ngoài hưởng thụ một mình?”
“Vương Ninh! Mày vợ, con trai, mày chưa bao giờ tao! Hôm nay tụi mày cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Ngay sau đó, từ bên ngoài vọng vào tiếng xăng đổ lên mặt đất.
Lúc đó tôi mới bàng hoàng nhận ra — thì ra việc em bảo tôi chờ đến 1 giờ 30 chỉ là để tranh thủ chuẩn bị mọi thứ để tôi và bố!
Bị áp lực tâm lý dồn nén suốt nhiều năm, lại đi vào con đường sai trái, tâm trí ấy đã hoàn toàn méo mó.
Cô ấy muốn trả thù tất cả chúng tôi!
“Vương Khê! Đừng bậy! Mau thả chúng tôi ra!”
Bố tôi gào lên giận dữ, em vẫn phớt lờ, tiếng xăng đổ vang quanh khắp nhà.
“Bố! Giờ sao đây? Chúng ta cửa ra đi!”
Tôi đề nghị rồi lao đến đập cửa điên cuồng, bố thấy cũng lập tức hỗ trợ.
Nhưng đúng lúc ấy, em tôi đã đứng ngay trước cửa:
“Vậy thì bắt đầu từ đây nhé, tao muốn tụi mày hóa thành tro!”
Nói xong, tiếng bật lửa vang lên.
Không kịp nữa rồi!
Nhà trọ của tôi toàn là vật liệu cũ kỹ, chỉ cần xăng bắt lửa, lập tức cả căn nhà sẽ chìm trong biển lửa!
“Làm sao bây giờ?!”
Thế , ngay lúc tôi và bố rơi vào tuyệt vọng…
Em đột nhiên hét lên một tiếng thất thanh, sau đó là tiếng bật lửa rơi xuống nền đất.
“Mẹ! Mẹ ơi con sai rồi… con không cố ý muốn mẹ mà…”
Nghe đến đây, cả tôi và bố đều sững người.
Nhưng ngay sau đó, bên ngoài lại vang lên tiếng thì thầm hoảng loạn của em :
“Mẹ, con xin lỗi mẹ! Đừng con! Con chỉ muốn Vương Ninh thôi!”
“Mẹ ơi… con sai rồi…”
Không để lỡ thời cơ, tôi và bố dốc toàn lực lao vào đạp cửa, cuối cùng cũng cánh cửa ra ngoài.
Vừa mở cửa, chúng tôi lập tức khống chế em .
Nhưng ấy vô cùng hoảng loạn, ánh mắt hoảng sợ liên tục liếc về một hướng, như thể bị cái gì đó dọa đến điên loạn.
“Vương Khê, đến đồn công an thôi.”
Bố tôi trong run rẩy, giọng lạnh băng đến đáng sợ.
Chúng tôi dìu em — lúc này đã gần như mất trí — đến đồn công an gần nhất.
Trước khi rời đi, tôi cũng quay đầu về phía mà em sợ hãi nhất.
Ở nơi đó, tôi lờ mờ thấy bóng một người phụ nữ — dáng vẻ rất giống mẹ.
Dường như bà đang tôi, khẽ :
“Tiểu Húc… sau này nhớ… phải luôn nhớ đến mẹ…”
Một ngày sau.
Em tôi xác định mắc chứng tâm thần phân liệt nặng, đã đưa vào viện điều trị.
Bố tôi lập tức quay về quê, tổ chức tang lễ cho mẹ.
Trước nấm mộ thấp bé ấy, tôi khóc như chưa từng khóc, như thể lần đầu tiên trong đời tôi mới biết đến thứ gọi là thân.
Tôi vĩnh viễn không biết, ngày hôm đó em tôi phát điên là do chính bản thân mất kiểm soát… hay là vì thấy điều gì đó rồi mới phát điên.
Nhưng giờ chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.
Trong những ngày sau đó, tôi học cách trân trọng tất cả những người thương mình.
Đứng trước mộ mẹ, tôi nghẹn ngào bật khóc:“Mẹ ơi… con sẽ mãi mãi nhớ mẹ…”
Bạn thấy sao?