Vào ngày đầu tiên sau khi hết cữ, Cố Kỳ Bạch lại dẫn Ninh Mạn đến.
“Thẩm Uyển, phải thế nào mới chịu giao con cho Mạn Mạn?”
“Nếu muốn có con, trừ khi tôi chết.”
Tôi hận thấu xương. Đời này tôi đã không muốn dính dáng gì đến họ nữa, không ngờ đôi cẩu nam nữ này vẫn không chịu buông tha!
Tôi đã từng Cố Kỳ Bạch thật lòng. Nhưng ngày nào sâu đậm bao nhiêu, giờ đây hận thù cũng lớn bấy nhiêu.
Tôi gặp ta lần đầu là khi bị một tên lưu manh quấy rối. Anh ta cờ đi qua, giúp tôi đuổi gã đó đi.
Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ buổi hoàng hôn hôm đó rất đẹp. Anh ta đứng trước tôi, bóng lưng phủ ánh sáng, đưa tay ra hỏi:
“Không sao chứ?”
Nhìn vào đôi mắt sáng và gương mặt tuấn tú của ta, tim tôi không kiềm chế mà đập loạn nhịp.
Khi ta muốn cưới tôi, tôi vui mừng đến mức nghĩ rằng mình đang mơ.
Vậy nên sau này, khi ta dùng ly hôn để ép tôi giao con, tôi đã nhượng bộ.
Anh ta quá hiểu rằng tôi ta đến nhường nào.
Nhưng ba mươi năm trôi qua, ấy đã bị bào mòn sạch sẽ.
Cố Kỳ Bạch nhíu mày:
“Chồng của Ninh Mạn đã cứu mạng tôi, đây là món nợ mà chúng ta phải trả!
Thẩm Uyển, sao lại không hiểu chuyện như ?”
Thấy tôi không đồng ý, ta lập tức ra tay giành lấy đứa bé.
Tôi không đủ sức chống lại ta, bé Thẩm Triều nhỏ bé bị ta cướp đi, kéo theo Ninh Mạn bỏ đi!
Ninh Mạn còn quay đầu lại, :
“Chị Thẩm Uyển, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa trẻ.”
Thẩm Triều bị đánh thức, òa khóc nức nở.
Nghe tiếng khóc của con, cả người tôi run rẩy. Ba mươi năm qua như một thước phim tua lại trước mắt.
Tôi vùng chạy ra, túm lấy áo Cố Kỳ Bạch:
“Trả con lại cho tôi!”
Người qua đường thấy chuyện ồn ào, bắt đầu tụ tập lại xem.
Cố Kỳ Bạch sầm mặt, mạnh tay đẩy tôi ra!
Tôi bị đẩy ngã nặng xuống đất, cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục đau đến mức mồ hôi lạnh toát ra, mắt hoa lên như sao rơi!
Cố Kỳ Bạch quay đầu, lạnh lùng :
“Thẩm Uyển, đừng phí công vô ích.Đứa trẻ này nhất định phải giao cho Mạn Mạn.”
Đúng lúc tôi gần như tuyệt vọng, một người đàn ông trẻ đột nhiên xuất hiện, tung một cú vào mặt Cố Kỳ Bạch!
Cố Kỳ Bạch không kịp đề phòng, đứa trẻ bị người đó giật lại!
Người đàn ông trông khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng xắn tay, lộ ra cánh tay rắn chắc. Da ta trắng, ngũ quan sắc nét, giống như một minh tinh trên màn ảnh.
Nhưng ta ra tay rất mạnh, khóe miệng Cố Kỳ Bạch rỉ máu.
Cố Kỳ Bạch định phản kháng, đám đông xung quanh ngày càng nhiều, họ chỉ trỏ bàn tán:
“Cướp trẻ con, thật không biết xấu hổ!”
“Nhìn bề ngoài có vẻ tử tế, ai ngờ lại là kẻ buôn người. Mau báo cảnh sát bắt chúng đi!”
“Đúng , báo cảnh sát đi, không thể để bọn họ cướp con !”
Bác Trình đỡ tôi dậy, an ủi:
“Tiểu Thẩm à, đừng sợ, có chúng tôi ở đây, bọn họ không cướp con đâu.”
Mắt tôi cay xè, nước mắt rơi lã chã.
Những người hàng xóm mới quen này đối xử với tôi tốt như , người tôi bao năm qua lại không ngừng tổn thương tôi.
Ninh Mạn vội vàng giải thích:
“Chúng tôi không phải kẻ buôn người, ấy là cha ruột của đứa bé. Chúng tôi đến chỉ để đưa đứa bé về thôi!”
Bà Vương ở đầu ngõ ta từ đầu đến chân, nhạo:
“Đứa trẻ còn nhỏ thế này, không bú mẹ thì sống thế nào?
Anh ta là cha ruột, là gì? Ăn mặc lòe loẹt thế kia, là biết chẳng phải người tử tế!”
Mặt Ninh Mạn tái đi, trước những ánh mắt và lời bàn tán của đám đông, ta không thể phản bác gì.
Tôi ôm chặt con trong lòng, bé Thẩm Triều dần nín khóc, chỉ còn tiếng nấc nhỏ.
Cố Kỳ Bạch có lẽ biết hôm nay không thể mang con đi, bèn dẫn Ninh Mạn quay lưng bỏ đi. Trước khi đi, ta vẫn không quên buông lời đe dọa:
“Thẩm Uyển, chuyện đứa trẻ, tôi sẽ không từ bỏ đâu.”
Tôi cúi đầu, không lời nào.
Ban đầu, tôi chỉ muốn sống một đời không dính dáng gì đến họ nữa.
Nhưng nếu họ cứ ép buộc tôi, tôi buộc lòng phải phản kháng.
Tối hôm đó, tôi viết một bức thư dài, tố cáo Cố Kỳ Bạch lừa dối vợ cũ, sống không đứng đắn, và âm mưu cướp đứa con do vợ cũ sinh ra để đưa cho người .
Sáng hôm sau, tôi gửi thẳng bức thư đến lãnh đạo của ta.
Do vụ việc cướp con nơi công cộng ảnh hưởng nghiêm trọng, lãnh đạo vô cùng tức giận.
Cố Kỳ Bạch buộc phải chuyển ngành, sự nghiệp sáng lạn của ta bị cắt đứt.
Chuyện này là Trình Nhiên kể cho tôi. Anh ấy chính là chàng trai đã giúp tôi giành lại đứa bé hôm đó.
Sau này tôi mới biết là con trai của bác Trình, hiện đang học đại học năm ba tại một trường gần đây, nên thường xuyên về nhà.
“Sao còn trẻ mà không thi đại học?”
Khi tôi mang bánh sang cảm ơn, hỏi tôi.
Nhà bác Trình trang trí rất tinh tế. Trước khi nghỉ hưu, bác từng là giáo sư đại học. Căn nhà hai tầng này thể hiện rõ sự khéo léo và trí thức, bác thích sự giản dị của đời thường nên chuyển đến đây sống.
Trình Nhiên ngồi trên ghế sofa, chiếc áo sơ mi trắng của sạch sẽ như mới, thoang thoảng mùi thơm của bột giặt.
Đôi mắt sáng trong, tràn đầy nhiệt huyết, như chưa từng bị cuộc sống mài mòn. Anh cầm một tách trà, bàn tay thon dài và trắng trẻo.
Tôi cúi đầu đôi tay thô ráp vì lao của mình, bỗng cảm thấy tự ti một cách khó hiểu, gượng:
“Tôi học hết lớp 11 thì nghỉ, sao mà thi đỗ đại học ?”
Cha mẹ tôi qua đời sớm, bà nội là người nuôi tôi khôn lớn.
Bà cố gắng lắm cũng chỉ nuôi tôi học đến lớp 11, rồi vì việc quá sức mà lâm bệnh nặng.
Dù có tiền cứu trợ từ địa phương và hàng xóm góp thêm, vẫn không đủ. Tôi buộc phải nghỉ học, đi kiếm tiền chữa bệnh cho bà.
Khi đó, tôi học rất giỏi, luôn đứng nhất khối.
Thầy đều tiếc nuối khi tôi nghỉ học, còn quyên góp tiền giúp tôi.
Bạn thấy sao?