Ngôi nhà đã trở lại như trước. À không, thực ra còn tệ hơn trước.
Vết bẩn trên tường, gạch nền bị nứt, sofa thì lấm lem — sống bấy nhiêu năm, tôi phải bồi thường.
Trước mặt cảnh sát, tôi đưa ra cầu:
"Họ ở đây bao nhiêu năm, giá trung bình mỗi năm là 50.000, 10 năm tổng cộng là 500.000. Chi phí tổn thất tài sản, tôi chỉ lấy 50.000, không đòi nhiều. Tổng cộng là 550.000, khi nào các người trả cho tôi?"
16
Bọn họ tức đến mức suýt ngất, chỉ hận không thể đánh chết tôi. Nhưng tôi có lý lẽ rõ ràng, họ có thể gì tôi chứ?
Lẽ nào tôi có thể để họ ở nhà tôi bao nhiêu năm mà không mất đồng nào sao?
Cuối cùng, bọn họ chỉ còn cách trút hết cơn giận lên người Tô Đại Quân.
Vừa khi cảnh sát rời đi, Tô Đại Quân đã bị đánh đến mức nằm sõng soài dưới đất, không thể đứng dậy nổi.
Ba người đó bỏ lại đứa con trai đần độn cùng Tô Đại Quân rồi bỏ đi thẳng.
Tô Đại Quân nằm bẹp dưới đất, còn thằng con trai ngốc nghếch của ta thì ngồi bên cạnh ngây ngô.
Thật đáng thương.
Ha ha ha, đáng đời!
Tôi mà thấy vui sướng vô cùng.
Anh ta cầu xin tôi đưa ta đến bệnh viện, tôi chẳng thèm quan tâm, quay đầu đi tìm ngay công ty môi giới nhà đất.
Mọi thủ tục của tôi đều đầy đủ, căn nhà lại ở vị trí đắc địa, hơn nữa tôi không hét giá quá cao.
Chưa đầy một tuần, căn nhà đã bán, tiền mặt chuyển vào tài khoản ngay lập tức.
Tôi chuẩn bị về nhà, 55 vạn tiền nhà vẫn chưa thanh toán.
Tôi đã tham vấn luật sư, có thể đòi lại số tiền này, sẽ hơi mất thời gian.
Không sao, tôi cứ về trước, từ từ kiện họ cũng .
Dù thế nào đi nữa, số tiền này tôi nhất định phải lấy lại, tôi không thể để căn nhà của mình bị chiếm dụng suốt bao nhiêu năm mà không thu đồng nào.
Khi tôi vừa thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi, thì Tô Đại Quân lại dắt theo thằng con ngốc của ta đứng chặn ngay trước cửa nhà tôi.
"San San, biết mình sai rồi, hối hận lắm, hối hận từ lâu rồi. Em cho một cơ hội đi, chúng ta tái hôn nhé."
Anh ta bị đánh đến mức đầu óc hỏng luôn rồi sao? Giờ cũng đần độn như con trai ta luôn à?
Tôi phải ngu ngốc đến mức nào, phải thèm đàn ông đến mức nào mới có thể muốn tái hôn với ta chứ?
Tôi đã sống một mình bao năm nay, thoải mái biết bao, sao lại có thể quay về cuộc sống trước kia?
Chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Thật nực !
Tôi giáng một cú đá thẳng vào chỗ hiểm của ta.
"Tô Đại Quân, nửa đời còn lại của , hãy ôm lấy đứa con "ngoan" của mình mà sống đi. Chúc hai cha con hạnh phúc bên nhau!"
Anh ta quỳ xuống, khóc lóc van xin tôi:
"Anh thật sự hối hận rồi, hối hận đến tột cùng! Anh đâu thể nào biết rằng ta lại sinh cho một đứa con đần độn chứ? Anh cũng đâu thể ngờ An An lại xuất sắc như , có thể thi đỗ Thanh Hoa!"
"Em cũng thấy đấy, em trai của ta như thế nào. Mẹ của nó, con đàn bà lòng dạ rắn rết đó, vừa thấy mất nhà liền lập tức bỏ mà chạy. Cô ta còn muốn ly hôn với , đòi chia căn nhà của ba mẹ , thậm chí còn người đánh chết , là kẻ lừa đảo."
"San San, em giúp đi, bây giờ chỉ có em mới giúp thôi. Nếu không thì... em hãy mang thằng bé đi đi. Nó là em trai của An An, cũng chính là con trai em mà!"
Trời ơi!
Anh ta đúng là hết thuốc chữa rồi!
Lại có thể ra những lời vô liêm sỉ như sao?
Tôi tung thêm một cú đá nữa vào đầu ta.
Dù sao ta cũng đã ngu rồi, thì cứ ngu thêm một chút nữa đi!
17
Tôi luật sư, bằng mọi giá lấy lại 55 vạn tiền nhà.
Lưu Dương giở trò ăn vạ, rằng không có tiền, thực ra dưới tên hắn vẫn còn một căn nhà khác.
Hắn chỉ là muốn lợi dụng Tô Đại Quân mà thôi.
Tiền của tôi cuối cùng cũng lấy lại .
Không lâu sau, tôi nghe Tô Đại Quân bị liệt.
Không phải do bệnh tật, cũng không phải do tai nạn, mà là bị chính Lưu Dương và chị hắn đánh đến mức tàn phế.
Không ai chăm sóc ta, cũng không ai chăm sóc đứa con trai đần độn của ta.
Cuối cùng, thằng con ngốc nghếch đó nghịch dao, vô đâm thẳng vào tim của ta.
Anh ta chết ngay tại chỗ!
Còn đứa con trai "ngoan" của ta ra sao, tôi không biết, cũng chẳng quan tâm.
Vì tôi đã mua nhà cho con ở Bắc Kinh, chỉ đợi con bé nhập học thôi!
Sau này, tôi nghe Trần Xuân Nguyên cũng ly hôn với Lưu Dương.
Lý do vẫn là vì bị lừa cưới.
Vì căn nhà đó mà Tô Đại Quân mất mạng, kẻ thứ ba bỏ chạy, còn em trai và em dâu của ta cũng tan đàn xẻ nghé.
Tô Đại Quân à, đúng là biết cách sống đấy!
(Hoàn)
Bạn thấy sao?