Nghe tôi , ta cúi đầu xuống, vẫn nhỏ giọng phản bác: "Dù sao đi nữa, con bé cũng là người nhà họ Tô. Nó đỗ vào Thanh Hoa, cũng coi như mang lại danh dự cho nhà họ Tô. Em để nó về một chuyến đi, sẽ cho nó một bao lì xì mười nghìn, coi như bù đắp những năm qua."
Thật nực .
Thật hoang đường!
Tôi tát cho ta thêm một cái.
"Đừng có mơ phiền con tôi. Bây giờ nó họ Quý, không còn họ Tô nữa. Người thừa kế của , đứa con trai nối dõi của , còn đang chảy dãi ở đằng kia kìa. Anh cứ lo mà nuôi nó đi. Nhìn nó xem, có vẻ như rất tốn tiền đấy."
14
Tôi toàn sự thật, người phụ nữ béo kia lại không chịu tin.
Bởi vì rõ ràng con trai ta bị đần, còn con tôi lại đỗ vào Thanh Hoa. Với bọn họ, đây chẳng phải là quả báo sao?
Tôi không muốn dài dòng nữa, liền đưa ra tối hậu thư.
"Tô Đại Quân, căn nhà này là để bọn họ ở, bây giờ phải đuổi họ ra khỏi đây ngay lập tức. Tôi cho các người hai tiếng đồng hồ, nếu quá thời gian, tôi sẽ tự tay ném hết đồ đạc ra ngoài, đến lúc đó đừng có mà khóc lóc."
Tô Đại Quân từ sau khi biết An An đỗ vào Thanh Hoa, thái độ thay đổi hẳn.
Anh ta lập tức thúc giục Lưu Dương và Trần Xuân Nguyên: "Nghe rõ chưa? Mau thu dọn đồ đạc, trong vòng hai tiếng phải dọn đi ngay."
Bọn họ sao có thể đồng ý ? Trần Xuân Nguyên ôm con khóc lóc thảm thiết: "Dựa vào đâu hả? Đây là nhà của tôi, là nhà cưới của tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi dọn đi?"
Lưu Dương tức giận thẳng vào mặt Tô Đại Quân, máu mũi ngay tức thì chảy ra.
"Lúc trước thề thốt với tôi, còn lấy cả sổ đỏ ra cho tôi xem, nhà tôi mới đồng ý gả chị tôi cho . Bây giờ với tôi là tất cả đều giả, lừa tôi sao? Anh muốn chết à?"
Đúng , ta đáng chết, thật ra nếu Lưu Dương đánh chết ta cũng , coi như trừ cho xã hội.
Cặn bã thì nên chết hết đi, chết sạch hết đi!
Người phụ nữ béo kia cũng gào khóc thảm thiết: "Tô Đại Quân, là đồ lừa đảo! Lúc trước ba mẹ có một căn nhà cho chúng tôi ở, còn có một căn khác để cho em trai tôi cưới vợ. Anh có không?"
Tô Đại Quân không lời nào.
Người phụ nữ béo tiếp tục gào thét:
"Nếu không phải vì hứa cho em trai tôi một căn nhà, tôi có điên mới lấy ! Làm sao tôi có thể mang tiếng tiểu tam mà cưới ? Không ngờ lại là một kẻ lừa đảo! Anh đưa nhà cho vợ cũ, lại giả sổ đỏ cho em trai tôi."
"Anh không sợ có ngày bị vạch trần sao? Đồ súc sinh lừa đảo này!"
Haizz!
Chắc lúc đó ta cũng vì muốn có con trai đến phát điên, lại cho rằng nhà mẹ tôi ở xa, tính tôi lại mạnh mẽ, chắc chắn một thời gian dài sẽ không quay về đây.
Anh ta nghĩ đúng đấy, chẳng phải đã lừa bọn họ bao năm rồi sao?
Đáng tiếc, căn nhà này là của tôi, sao tôi có thể quên ?
Cái gì thuộc về tôi thì mãi là của tôi, không ai có thể cướp đi!
Bọn họ vừa đánh vừa chửi, cuối cùng lao vào ẩu đả.
Nhưng lần này, Tô Đại Quân kiên quyết đuổi họ đi. Tôi hiểu rõ ta lắm, không phải vì tôi đâu, mà là vì chính ta.
Anh ta sinh ra một đứa con trai bị đần, lại thấy con tôi đỗ vào Thanh Hoa, ta hối hận, vô cùng hối hận.
Anh ta muốn bám lấy tôi, bám lấy con tôi.
Mơ đi!
15
Khi bọn họ đang đánh nhau kịch liệt, cảnh sát đến.
Tôi đã báo cảnh sát, vì thực sự không muốn trong nhà mình xảy ra chuyện không may. Không phải vì gì khác, mà chỉ là nếu xảy ra chuyện, căn nhà này sẽ khó bán.
Nhà từng có chuyện sẽ mất giá ít nhất một nửa.
Sau khi hiểu rõ sự việc, các đồng chí cảnh sát đều kinh ngạc: "Làm sao có chuyện vô lý như ?"
Họ nghiêm khắc cầu Lưu Dương và Trần Xuân Nguyên lập tức dọn ra khỏi đây.
"Các người đang chiếm dụng tài sản của người khác, đây là hành vi vi phạm pháp luật. Hơn nữa, còn giả giấy tờ, tội càng thêm tội. Mau dọn đi, nếu không bị kiện thì ngồi tù là cái chắc!"
Dĩ nhiên bọn họ không muốn đi, không muốn cũng phải đi thôi. Tôi gọi ngay đội vệ sinh đến trước mặt cảnh sát.
Tôi bảo họ: "Ngoài đồ nội thất và tường chịu lực, tất cả mọi thứ đều dọn sạch cho tôi!"
Đội vệ sinh việc rất chuyên nghiệp, tốc độ cực nhanh, bọn họ hoàn toàn không cản .
Quần áo, giày dép, túi xách, chăn ga gối nệm, tã lót, sữa bột của đứa nhỏ, tất cả đều bị vứt ra ngoài cửa.
Trần Xuân Nguyên ôm con, tay còn lại giữ chặt hai hộp sữa bột: "Đồ trời đánh! Ai cho các người vào đồ của tôi? Không vứt! Không vứt!"
Lưu Dương và người phụ nữ béo định xông vào đánh đội vệ sinh, tiếc là cảnh sát có mặt ở đó.
Bọn họ hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Chẳng mấy chốc, căn nhà trở nên trống trơn, ngoài đồ nội thất tôi đã mua từ trước, không còn bất cứ thứ gì dư thừa.
Bạn thấy sao?