Người Lạ Trong Nhà – Chương 6

Đúng , tôi luôn lưu giữ tấm ảnh này trong điện thoại, dù có đổi bao nhiêu cái điện thoại, tôi vẫn giữ lại. Để gì ư? Để nhắc nhở bản thân phải tránh xa gã đàn ông cặn bã này, sống tốt đẹp một mình.  

Người phụ nữ béo hoàn toàn chết lặng, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: "Không thể nào! Không thể nào!"  

Buồn thật, tôi nhếch mép ta.  

Cô ta run rẩy tiếp: "Năm đó ấy với tôi rằng vợ ấy là một người phụ nữ vừa xấu vừa béo, là một bà nội trợ già nua xấu xí. Cô không giống ! Cô không xấu, cũng không béo!"  

Đúng , thực ra Tô Đại Quân cũng chẳng sai.  

Lúc đó, tôi phải chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ cho con, phải kèm con học bài, lại còn phải đi . Thời gian đâu mà để chăm sóc bản thân? Trông tôi chẳng khác gì một bà mẹ già nua, héo hon.  

Nhưng kể từ khi rời xa ta, sự nghiệp và cuộc sống của tôi đều thuận buồm xuôi gió, thậm chí con tôi học hành cũng chẳng tôi phải lo lắng. Từ nhỏ đến lớn, con bé luôn đứng nhất lớp, nhất khối, thậm chí nhất thành phố.  

Anh ta đúng là khắc tinh của tôi! Rời xa ta, cuộc sống của tôi trở nên dễ thở hơn rất nhiều.  

12

Tôi không muốn phí lời với bọn họ nữa. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, việc tôi lấy lại căn nhà chắc chẳng có gì khó khăn, đúng không?  

Nhưng tôi sai rồi, tôi đã đánh giá quá thấp sự vô liêm sỉ của con người.  

Lưu Dương và Trần Xuân Nguyên sao có thể dễ dàng đồng ý trả lại căn nhà cho tôi?  

Trần Xuân Nguyên ôm con trai mình: "Chúng tôi đã ở đây 6 năm rồi, từ lúc tôi kết hôn là đã sống ở đây, đây là nhà tân hôn của tôi! Sao bây giờ chỉ một câu là vợ cũ của Tô Đại Quân, tôi liền phải trả nhà cho chứ?"  

Lưu Dương cũng tỏ vẻ không phục: "Dù là vợ cũ của ta, chuyện đó cũng không chứng minh căn nhà này là của ! Tô Đại Quân đâu có ngốc, sao lại đem căn nhà đắt đỏ như cho hả?"  

Đúng , ta tất nhiên không ngốc, chỉ là lúc đó bị kẻ thứ ba ép đến cùng đường, nên nhất thời bốc đồng mà thôi. Tôi nghĩ sau này ta hối hận lắm.  

Nhưng dù thế nào, căn nhà này vẫn là của tôi.  

Tôi hỏi Lưu Dương: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? Anh cũng đã xem giấy tờ ở chỗ quản lý chung cư rồi đấy. Hay là bây giờ chúng ta cùng đến sở nhà đất kiểm tra đi? Xem thử căn nhà này đứng tên ai?"  

Lưu Dương hất đầu: "Đi thì đi! Tôi sợ ai chứ?"  

Hắn không sợ, Tô Đại Quân thì sợ!  

Anh ta tôi với ánh mắt cầu cứu: "Quý San, đừng nữa không? Xin em, đừng nữa..."  

Sao có thể chứ? Đây là nhà của tôi, là tài sản của tôi!  

"Tuyệt đối không ! Khi ly hôn, căn nhà này là của tôi, chúng ta đã sang tên xong xuôi! Hơn nữa, con tôi sắp vào đại học rồi, tôi phải bán căn nhà này để mua nhà ở Bắc Kinh cho con bé. Cho nên hôm nay, các người phải dọn ra ngoài ngay lập tức. Tôi sẽ gọi môi giới dẫn khách đến xem nhà."  

13

Bốn người bên kia, ba người đã phát điên gào thét, chỉ có Tô Đại Quân là ngẩn ngơ khi nghe tin con sắp vào đại học.  

"An An thi đậu trường nào rồi? Thành tích của con bé từ nhỏ đã không tệ, chắc có thể đậu đại học chính quy nhỉ?"  

Đại học chính quy?  

Tôi thực sự muốn vào mặt ta, ta xem thường con tôi đến mức nào chứ?  

Người phụ nữ béo kia khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt: "Xì! Con bé đó à? Tôi đã gặp rồi! Xấu xí, quê mùa, là biết đần độn! Còn đòi vào đại học chính quy? Đại học dân lập còn chưa chắc đậu nổi!"  

Tôi quay đầu đứa con trai đần độn của ta, chẳng ngại ngần mà giáng cho Tô Đại Quân một đòn chí mạng: "Tô Đại Quân, đúng là không hiểu gì về con của mình! Để tôi cho biết, con bé đậu Thanh Hoa đấy! Con tôi đậu vào Đại học Thanh Hoa!"  

Anh ta chết lặng, hoàn toàn chết lặng!  

Bọn họ cũng chết lặng.  

"Thật sự đậu Thanh Hoa à? An An thật sự đậu Thanh Hoa sao?"  

Tô Đại Quân vui mừng khôn xiết, chắp hai tay lại: "Đã bảo mà, đứa nhỏ này thông minh, giống ! Tốt quá, tốt quá! Thanh Hoa là tốt nhất rồi! Tổ chức tiệc mừng chưa? Mau gọi con bé về đây, sẽ đưa nó về quê cúng tổ tiên, để cho họ hàng từng coi thường phải xấu hổ!"  

Anh ta đang phát điên gì ? Mơ tưởng gì thế?  

Tôi giáng cho ta một bạt tai để ta tỉnh lại.  

"Tô Đại Quân, bị mất trí rồi sao? Năm đó, chính con là con , không thể nối dõi tông đường, không thể cho sĩ diện, ly hôn thì hận không thể ném nó đi thật xa, sợ nó dính líu đến dù chỉ một chút!"

"Bấy nhiêu năm qua, không chu cấp một đồng tiền nuôi dưỡng, không gọi một cuộc điện thoại, không đến thăm con bé một lần, còn nhớ nó trông như thế nào không?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...