Người Lạ Trong Nhà – Chương 4

Phải đó, lấy ra đi, tôi cũng đang chờ đây.  

Tên rác rưởi này, từ ngày chúng tôi dọn vào căn nhà này, ta chưa bao giờ lo lắng đến nước, điện, gas hay phí quản lý, tất cả đều do một tay tôi lo liệu hết.  

Hồi đó, ta chịu nhường lại căn nhà này cho tôi cũng chỉ vì con giáp thứ mười ba thúc giục, còn tôi thì nhất quyết không chịu ly hôn.  

Anh ta hết cách, để dỗ dành nhân , ta bốc đồng tặng căn nhà cho tôi, rồi giả vờ "ra đi tay trắng" để chứng minh rằng của họ là thật, không phải vì tiền bạc.  

Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn sau đó ta đã hối hận.  

Một căn nhà mấy triệu tệ chứ ít gì!  

Thấy tôi đã về nhà mẹ đẻ, chắc ta đoán tôi sẽ không quay lại đây, nên mới sinh ra ý đồ xấu xa này.  

Lưu Dương cũng sốt ruột.  

"Không đúng! Anh rể, luôn căn nhà này là mua, sổ đỏ cũng là cho em. Giờ thì sao? Giấy tờ đóng phí quản lý đâu? Sao lại khó lấy ra thế?"  

Trần Xuân Nguyên cũng mất kiên nhẫn.  

"Đúng đấy! Cô ta còn có thể đưa ra bằng chứng, tại sao lại không?"  

Anh ta ta không phải không đưa ra ...mà là không có gì để đưa ra!  

Bỗng dưng, ta bừng tỉnh.  

"Cô ấy đâu?"  

Người phụ nữ béo "Hả" một tiếng, chưa hiểu ta đang hỏi ai.  

Tô Đại Quân hoảng hốt quanh phòng, cuối cùng cũng phát hiện ra tôi đang đứng trong góc.  

Khoảnh khắc đó, tôi thấy trong mắt ta là sự kinh ngạc, sự hối hận, và rất nhiều cảm phức tạp khác đan xen.  

Anh ta há miệng, rồi lại ngậm lại, cuối cùng chỉ thốt ra vài từ: "Em về khi nào ?"  

08

Tôi còn chưa kịp trả lời thì người phụ nữ béo đã hét lên.  

"Anh biết ta? Sao lại biết ta? Nói thật đi, rốt cuộc ta có quan hệ gì?” 

"Tô Đại Quân! Đúng là bản tính khó đổi! Giờ lại không yên phận nữa đúng không? Lại tìm nhân mới rồi hả?"  

Tôi chẳng buồn nghe những lời thô lỗ của ta.  

Tôi thẳng vào ta: "Tô Đại Quân, giải thích đi!"  

Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt tôi và ta.

Lưu Dương tức giận túm cổ áo Tô Đại Quân.  

"Nói đi! Chuyện này là sao? Lại giấu chị tao chuyện xấu gì nữa?"  

Người phụ nữ béo lập tức đỏ mắt.  

"Tô Đại Quân! Tôi đã không chê là kẻ đã từng ly hôn, một lòng một dạ lấy , còn sinh con cho . Vậy mà bây giờ lại lén lút bên ngoài lăng nhăng, còn để người ta đến nhà bắt nạt tôi! Tôi với không xong đâu!"  

Nói xong, ta giơ tay cào mạnh lên mặt Tô Đại Quân.  

Móng tay dài để lại vết hằn sâu trên mặt ta.  

Đáng đời! Tôi thấy mà cực kỳ hả dạ!  

Đây chính là báo ứng ta đáng phải nhận!  

Tô Đại Quân bị cào đến kêu oai oái.  

"Dừng tay! Cô điên rồi sao? Đánh nhau như mụ điên thế này, không sợ người ta vào mặt à?"  

Nhưng người phụ nữ béo nào thèm để ý, vừa cào xong Tô Đại Quân, ta lại lao về phía tôi định đánh.  

"Con điếm này! Lớn tuổi rồi mà còn dụ dỗ đàn ông có vợ! Đồ không biết xấu hổ! Còn dám cầm sổ đỏ giả đến lừa tao! Để tao rạch nát mặt mày!"  

Tôi có để ta đánh sao?  

Cái tát vừa rồi là do tôi không phòng bị, bây giờ thì khác.  

Tôi nhanh chóng chụp lấy cổ tay ta, đẩy mạnh ra.  

Cô ta lảo đảo, loạng choạng va vào góc bàn việc của chị Lý.  

Ngay lập tức, ta đau đến nhăn nhó, ôm lấy eo hét ầm lên.  

"Loạn rồi! Kẻ thứ ba không biết xấu hổ còn dám đánh cả vợ lớn sao? Em trai! Xử con này cho chị! Giết nó đi!"  

Thấy hình trở nên căng thẳng, quản lý Vương kéo Lưu Dương lại, còn chị Lý thì nhanh chóng đứng ra ngăn cách tôi và bọn họ.  

09

Tôi đứng sau lưng chị Lý, tức giận mắng Tô Đại Quân: "Anh có thể xích con chó của mình lại không? Đừng để nó chạy lung tung cắn người! Nhìn là biết bị bệnh dại rồi!"  

Tô Đại Quân vẫn phải giữ thể diện, thấy người phụ nữ béo vẫn chưa chịu dừng lại, còn muốn lao đến đánh tôi, ta lập tức giáng cho ta một cái tát.  

"Ầm ĩ đủ chưa? Không thấy ở đây còn có bao nhiêu người sao? Muốn phát điên thì về nhà mà phát!"  

Nói xong, ta túm lấy ta, kéo về phía căn hộ 1901.  

Lưu Dương và Trần Xuân Nguyên cũng vội vàng chạy theo.  

Chị Lý thở phào nhẹ nhõm, áy náy tôi.  

"Xin lỗi nhé! Chị không biết bọn họ đã chiếm nhà của em. Chị cứ tưởng em về quê, rồi căn nhà này cho lại."  

Tôi không thể trách chị ấy, vì chị ấy cũng chỉ là một nhân viên.  

Là do Tô Đại Quân có âm mưu xấu xa, ai mà đoán ?  

Tôi lập tức theo chân bọn họ quay về căn hộ 1901.  

Bây giờ tôi đang ngồi trên ghế sofa, thoải mái thưởng thức cảnh cả đám gà bay chó sủa.  

Người phụ nữ béo vẫn đang mắng chửi Tô Đại Quân.  

"Nói! Anh khai thật đi! Rốt cuộc dan díu với con đàn bà đó từ khi nào? Mẹ nó chứ! Tôi ở nhà vất vả chăm con cho , ở ngoài lăng nhăng với con khác! Anh còn là con người không?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...