Tôi tức giận thật sự rồi. Mỗi năm đóng mấy ngàn phí quản lý, để loại người này sao?
Chủ nhà mà cũng không nhận ra?
05
Tôi ta: "Quản lý Trương còn ở đây không? Trương Thanh Phong."
Anh ta lắc đầu: "Không biết, bây giờ tôi là quản lý ở đây."
Được thôi, mười năm rồi, đổi người cũng là bình thường.
Thế là tôi cầu ta kiểm tra chủ hộ của căn nhà này.
Anh ta bảo tất cả chúng tôi cùng xuống phòng quản lý tòa nhà.
"Tôi phải kiểm tra trên máy tính, mọi người đi theo tôi một chuyến."
Tôi lập tức đi trước, mấy người phía sau dù không nguyện cũng phải đi theo.
Lưu Dương vẫn không quên xấu tôi với quản lý.
"Anh Vương, sao dạo này nhiều người thần kinh ? Ngay cả nhà mà cũng có người muốn cướp, không biết trong đầu họ nghĩ cái gì nữa."
Đến văn phòng quản lý, cuối cùng tôi cũng gặp một người quen.
"Chị Lý, chị còn nhớ em không? Tòa 1, đơn nguyên 2, căn 1901. Năm nào em cũng chuyển khoản phí quản lý đúng hạn cho chị đấy."
Chị ấy tôi một lúc lâu mới nhận ra: "Trời ạ, em thay đổi nhiều quá! Còn đẹp hơn cả mười năm trước, chị thật sự không nhận ra em luôn."
Tốt rồi, cuối cùng cũng có người chứng minh tôi là chủ hộ!
Mấy người kia bắt đầu nhau, vị quản lý tên Vương kia cũng hơi bối rối.
"Chị Lý, chị thực sự quen ta? Cô ta đúng là chủ căn 1901 sao?"
Chị Lý tủm tỉm: "Làm sao có thể sai ? Nhà họ là một trong những hộ đầu tiên chuyển đến khu này, tôi rất quen thuộc với họ. Hơn nữa, này, tôi còn có WeChat của ấy, mỗi năm ấy đều chuyển tiền phí quản lý đúng hạn cho tôi, có ghi chép rõ ràng."
Vừa chị ấy vừa mở điện thoại, có lẽ nhất thời không nhớ ra tên tôi, nên lục tìm mất một lúc lâu.
Mấy người phía sau lại lên.
"Chị Lý, em thấy chị nhớ nhầm rồi đấy. Phí quản lý căn nhà này lúc nào chẳng là rể em đóng, sao lại là người khác?"
Tôi thấy chị ấy mãi không tìm ra cũng không lạ, dù gì mỗi năm chúng tôi chỉ nhắn tin với nhau một hai lần, mà cũng chỉ để chuyển tiền.
Thế là tôi nhập tên "Quản lý Lý" vào khung tìm kiếm, lập tức hiện ra ảnh đại diện của chị ấy, tôi gửi một sticker qua.
"Chị Lý, chị xem này."
Chị ấy thở ra một hơi, có chút áy náy tôi.
"Bạn nhiều quá, thật sự khó tìm."
06
Chị ấy mở đoạn tin nhắn có lịch sử chuyển tiền của tôi cho quản lý Vương xem.
"Cậu xem đi, năm nào tháng một cũng chuyển đúng hạn, mười mấy năm rồi, chưa từng gián đoạn."
Quản lý Vương cũng ngớ người.
"Đúng là thật."
Mấy người phía sau bắt đầu hoảng loạn, đặc biệt là người phụ nữ béo.
"Không thể nào! Chồng tôi rõ ràng, phí quản lý ở đây năm nào cũng do ấy đóng, sao có thể là người khác?"
Tôi cầu chị Lý kiểm tra xem chủ sở hữu thực sự của căn nhà này là ai.
Chị ấy thao tác trên máy tính một lúc, rồi : "Lại đây, mọi người cùng xem, ghi chép ở đây cả."
Tôi chẳng cần đến gần, mấy người kia lại vội vàng xúm lại trước màn hình.
Ngay lập tức, sắc mặt họ mỗi lúc một khó coi hơn. Người đầu tiên phát cáu là Trần Xuân Nguyên.
"Không thể nào! Tôi có sổ đỏ, có giấy tờ nhà nước chứng nhận, chắc chắn máy tính này bị lỗi, chắc chắn!"
Lưu Dương cũng kích , vung tay định đập máy tính xuống đất, may mà quản lý Vương kịp giữ lại.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Hệ thống của chúng tôi tuyệt đối không thể sai, xem lại sổ đỏ của mình đi."
Lời này vừa ra, ánh mắt hai vợ chồng họ lập tức đổ dồn vào người phụ nữ béo.
"Chị! Chuyện này là sao? Sổ đỏ này là chị đưa cho bọn em mà!"
Người phụ nữ béo cũng sốt ruột, vội vàng cầm điện thoại gọi đi.
"Chồng ơi, mau đến nhà em trai đi! Nhanh lên!"
Gọi xong, ta vẫn chưa chịu thua, lườm tôi và chị Lý đầy thách thức.
"Đợi chồng tôi đến đây, tôi sẽ cho hai người mất mặt! Để xem hai người còn gì nữa không."
Tôi sợ chồng ta chắc?
Anh ta đến thì sao chứ? Đen thành trắng chắc?
Nhưng nửa tiếng sau, khi thấy người đàn ông mà ta gọi là chồng...
Tôi bật vì tức giận.
07
Người đến không ai khác, chính là Tô Đại Quân — tên chồng cũ cặn bã của tôi!
Anh ta vội vàng lao vào khu quản lý tòa nhà: "Ơ kìa, chẳng phải bảo đến nhà em trai sao? Sao lại đến đây?"
Tôi lặng lẽ đứng trong góc, ta hoàn toàn không thấy tôi.
Người phụ nữ béo kéo tay áo ta.
"Chồng ơi, em nghe, ở đây có một con điên cứ khăng khăng căn nhà của em trai là của ta, còn lấy ra cả sổ đỏ và bằng chứng đã đóng phí quản lý mỗi năm!"
"Chồng à, với em mà, phí quản lý ở đây năm nào cũng đóng, giờ lấy bằng chứng ra đi, vả vào mặt con điên kia một phát!"
Sắc mặt Tô Đại Quân lập tức trắng bệch, lắp bắp mãi không lời nào.
Người phụ nữ béo nóng ruột, giậm chân: "Chồng ơi, đi chứ! Giấy tờ đóng phí quản lý đâu? Lấy ra đi!"
Bạn thấy sao?