Người Là Tình Ca – Chương 3

May mắn, ngày tôi lên núi này khá thuận lợi.

 

Nhưng tôi không dám đi trên con đường núi tối om nữa nên phải xuống núi trước khi trời tối.

 

Đồ trong gùi đã gần đầy, nặng trĩu, có vẻ là một vụ thu hoạch khá lớn.

 

Tôi ngâm nga một chút trên đường về nhà, muốn khoe thành quả hôm nay với Chu Ngưỡng Chỉ. Nhưng khi vừa bước vào nhà, tôi đã bị tát cho một cái.

 

"Bét."

 

Tiếng tát rất lớn.

 

Tôi cầm cái gùi, đứng im tại chỗ.

 

"Anh..."

 

Tôi cắn môi, ngẩng đầu , đầu mũi có chút cay cay, muốn khóc lại kìm nén.

 

Tôi để gùi xuống, đi đến nắm lấy tay và hỏi: "Anh, sao ?"

 

"Ai bảo em đi lên núi?" Anh hỏi.

 

Vết thương ở chân của ngày hôm qua rất nặng nên không thể dậy khỏi giường. Anh chỉ có thể ngồi trên giường tôi với đôi mắt đỏ hoe, hai tay buông thõng run rẩy dữ dội: "Em có biết rằng lên núi rất nguy hiểm không?"

 

"Đường lên núi nguy hiểm, còn có cả thú dữ.”

 

Đây là lần đầu tiên Chu Ngưỡng Chỉ quát tôi.

 

Tôi không biết phải gì, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay và xin lỗi: "Anh, em sẽ không đi lên đó nữa."

 

"Đừng giận..."

 

Anh tôi một lúc lâu và hít một hơi thật sâu.

 

"Ra ngoài sân đứng đi, suy nghĩ kỹ trước khi vào nhà."

 

"Được."

 

Tôi kéo chặt áo khoác của mình và lặng lẽ ra ngoài sân.

 

Khi đang bị đứng trong sân, cái đầu nhỏ của Lưu Đa Đa thò ra từ sân bên cạnh, nghi ngờ hỏi tôi: "Cậu đang gì trong sân thế?"

 

Tôi nhún vai: "Bị đứng đấy."

 

Cô ấy suy nghĩ một chút, lấy trộm hai miếng bánh kẹo từ phòng và chạy ra sân đưa cho tôi.

"Ngoài trời lạnh, ăn hai miếng bánh để giữ ấm cơ thể."

 

Tôi không trả lời, mắt tôi lại chằm chằm vào chân ấy, cứ thấy hơi kỳ lạ: "Đa Đa, tư thế đi của cậu... sao kỳ quặc ?"

 

Khi tôi hỏi , sắc mặt của Đa Đa bỗng thay đổi.

 

Tôi không biết cảm thoáng qua trên khuôn mặt ấy là đau khổ hay xấu hổ, ấy chỉ miễn cưỡng : "Hôm nay tôi bị trẹo chân, đi hơi không thoải mái."

 

Ngay khi ấy xong, khuôn mặt mũm mĩm của Lưu Chi Ngọc bỗng xuất hiện bên tường.

 

Cậu ta với Đa Đa, nhướm mày : "Chị, mau về đây đi."

 

"Đến giờ kèm em học bài rồi.”

 

Cậu ta nhấn mạnh từ "học bài".

 

Tôi còn thắc mắc, thằng nhóc này luôn đau đầu vì chuyện học, sao lại thay đổi như ?

 

Khi quay lại Đa Đa, biểu cảm của ấy thay đổi liên tục, cuối cùng thì ấy chỉ ngập ngừng đáp khẽ một tiếng.

 

Cô ấy nhét bánh vào lòng tôi, rồi xoay người từ từ đi ra khỏi sân, khi đi hai chân dang rộng, trông rất không tự nhiên.

 

"Đa Đa."

 

Tôi không kiềm chế , gọi ấy: "Cậu có sao không?"

 

Cô ấy từ từ dừng lại, quay đầu lại, khuôn mặt thanh tú vẫn còn nét trẻ con.

 

Cô ấy cố gắng nở một nụ , lắc đầu: "Không sao."

 

"Cậu hãy về nhà sớm đi, Chu thương cậu, cậu cứ nũng với một chút là .”

 

"Ừ."

 

Tôi theo Đa Đa bước ra ngoài.

 

Không biết tại sao, ánh hoàng hôn bao phủ lấy hình ảnh lưng của ấy, luôn khiến người ta cảm thấy u buồn.

 

Khi đang ngẩn người , đột nhiên tôi nghe thấy giọng của Chu Ngưỡng Chỉ từ trong phòng.

 

"Dữ Nhạc, vào đây đi."

 

Tôi không nữa, vui vẻ chạy vào nhà.

 

Đa Đa đúng.

 

Chu Ngưỡng Chỉ thương tôi, không muốn tôi đứng mãi trong tuyết.

 

Sau khi vào trong, tôi rũ hết gió tuyết, sợ rằng sẽ mang tuyết lạnh vào cho Chu Ngưỡng Chỉ.

 

Anh dùng chai rỗng đựng nước sôi, giúp tôi ấm tay.

 

"Lạnh không?"

 

Tôi lắc đầu, sau đó dùng tay còn lại lấy chiếc bánh mà Đa Đa vừa cho tôi, đưa nó cho Chu Ngưỡng Chỉ.

 

"Đây là của Đa Đa cho em."

 

"Anh ăn đi."

 

Chu Ngưỡng Chỉ không ăn, mà lại bẻ một miếng bánh và nhét nó vào miệng tôi.

 

Rất ngọt ngào.

 

, tôi nhét một miếng khác vào miệng Chu Ngưỡng Chỉ.

 

Anh ăn hết.

 

"Đúng rồi." Tôi bất ngờ nhớ lại sự bất thường của Đa Đa và kể cho Chu Ngưỡng Chỉ nghe.

 

"Đa Đa có bị sao không?"

 

Nhưng Chu Ngưỡng Chỉ không trả lời, từ khi nghe câu chuyện của tôi, lông mày của không hề giãn ra.

 

Sau khi nghe xong, tức giận mắng một câu và siết chặt nắm trên đầu gối.

 

Nhưng khi tôi hỏi tiếp thì lại không muốn .

 

Chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tôi và bảo tôi sau này hãy tránh xa Lưu Chi Ngọc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...