27
Tôi đã đưa Chu Ngưỡng Chỉ về nhà.
Đó là căn nhà tôi đã mua và trang trí tỉ mỉ, chưa từng sống trong đó.
Tôi luôn đợi Chu Ngưỡng Chỉ trở về.
Có ở đó, căn nhà lạnh lẽo ấy mới có thể gọi là ngôi nhà.
Bước vào.
Chu Ngưỡng Chỉ quanh một vòng, việc đầu tiên lại là cúi xuống thay giày.
Sáu năm trong tù đã mài mòn đi tâm hồn thanh xuân của , mài giũa mọi góc cạnh. Khi xuất hiện trước mặt tôi, đã trở nên trưởng thành và kiềm chế hơn, hơn hết là...
Sự bất an.
Sự không thoải mái, sự bồn chồn của , mọi phản ứng nhỏ nhặt của đều khiến tôi đau lòng.
Tôi dũng cảm nắm lấy tay , nhẹ nhàng với :
“Chu Ngưỡng Chỉ, mỗi đồng tiền mà em kiếm ngày hôm nay, đều có một nửa là của .”
“Nếu không có , Chu Dữ Nhạc có lẽ đã chết từ cái mùa đông năm 14 tuổi ấy rồi.”
Mười năm trước.
Tôi đã gặp Chu Ngưỡng Chỉ trong thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời.
Tôi có một cái tên thực sự thuộc về mình.
Có nhà, có tương lai.
Mắt của Chu Ngưỡng Chỉ dần trở nên đỏ, lại nhẹ nhàng rút tay ra.
Anh cúi người để lau đi giọt nước mắt của tôi, giọng rất nhẹ nhàng: "Thực ra, năm đó khi giữ em lại, chưa từng nghĩ rằng bé nhút nhát ấy sẽ đi đến vị trí hiện tại."
“Anh rất mừng cho em, thật đấy.”
“Sau khi ra tù, khắp nơi đều phát nhạc của em, chứng tỏ Chu Dữ Nhạc hiện nay đã trở nên nổi tiếng và nhiều người thích.”
“Anh rất tự hào về em.”
Lớp da sần sùi trên đầu ngón tay chạm qua góc mắt, cảm giác thô ráp.
“Em có thể có một người hàng xóm không quá vinh quang, hoặc là trai đã nhận nuôi em em không thể có một người đời không đáng tự hào cho lắm .”
“Xuất thân từ làng quê, không có học vấn, chân phải bị què và lại là một tên tội phạm người đã từng ngồi tù.”
Anh nhẹ, giọng điệu lại rất kiên định
“Những người hâm mộ thích em không thể chấp nhận điều đó và cũng .”
Tôi hoảng hốt đưa tay nắm lấy góc áo : "Nhưng..."
“Đủ rồi.”
Anh vỗ nhẹ vai tôi: "Anh có thể đồng ý với mọi cầu của em, trong chuyện này, em phải nghe .”
Sau khi xong.
Anh lịch sự hỏi về phòng của mình rồi xỏ dép lê đi về phòng.
Tiếng cánh cửa đóng lại rất nhẹ nhàng.
28
Tôi đã sắp xếp lịch trình để tận hưởng thời gian bên Chu Ngưỡng Chỉ.
Ngày hôm sau, quản lý liên tục gọi điện cho tôi, rằng có một buổi biểu diễn bất ngờ, cần tôi phải bay đến một thành phố ven biển nào đó.
Tôi không muốn đi.
Nhưng khi tôi ngắt điện thoại lần thứ năm, Chu Ngưỡng Chỉ đến trước mặt tôi.
“Hãy đi đi, công việc quan trọng.”
Tôi phản đối: "Chu Ngưỡng Chỉ là quan trọng nhất."
Anh ngạc nhiên một chút, : "Nhưng Chu Ngưỡng Chỉ muốn em xử lý công việc trước, đừng để ấy lo lắng."
“Anh sẽ ở nhà đợi em.”
Sau khi do dự một chút, tôi ngẩng đầu và : "Vậy... có thể đi dạo quanh đây, hai ba ngày nữa em sẽ về.”
“Được.”
Ngày đó.
Trước khi lên máy bay, Chu Ngưỡng Chỉ tự tay vào bếp nấu món trứng chiên nước mắm là món tôi thích nhất.
Rất ngon.
Tôi đã ăn ba quả liền.
Sau khi hạ cánh, trên đường đến khách sạn, tôi gọi video cho Chu Ngưỡng Chỉ.
Anh mất một chút thời gian để có biết cách trả lời cuộc gọi.
Khi đó nhà nghèo, Chu Ngưỡng Chỉ không nỡ bỏ tiền mua điện thoại, sau đó đã ngồi tù sáu năm, hiện tại hoàn toàn không biết cách sử dụng WeChat, may mắn là học rất nhanh. Lúc ở nhà tôi đã dạy một lần và đã biết cách sử dụng hết rồi.
Nhìn vào khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình video, tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Chu Ngưỡng Chỉ.”
“Ừ.”
“Chu Ngưỡng Chỉ?”
“Ừ.”
Thực ra tôi không có việc gì, chỉ là đột nhiên muốn gọi cho .
Trong sáu năm qua, ngay cả việc gọi tên mà có người phản hồi cũng là hy vọng xa vời với tôi.
Tôi chằm chằm vào camera và ngốc nghếch một chút, sau đó : "Anh ngoan ngoãn ở nhà đợi em không? Ngay mai sau khi sự kiện kết thúc em sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để về nhà.”
Anh : "Được."
Trong khung hình, Chu Ngưỡng Chỉ để tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng.
Lông mày vẫn rõ ràng.
Dù mất đi vẻ trẻ trung vẫn là chàng trai trong ký ức của tôi.
Bạn thấy sao?