24
Kết quả kỳ thi vào đại học đã công bố.
Tôi không thi rớt, thậm chí bài xuất sắc, đứng thứ ba thành phố.
Tôi đã đăng ký vào trường Đại học A.
Đó là trường Đại học mà Chu Ngưỡng Chỉ thích nhất.
Anh chắc chắn sẽ hối tiếc, một người xuất sắc như , không thể hoàn thành con đường học vấn của mình.
Con đường mà không đi .
Tôi sẽ đi thay .
Một tháng sau, tôi mang theo thông báo nhập học đến gặp .
Chỉ là, có một tấm kính ngăn cách giữa chúng tôi.
Khi tôi nhấc điện thoại lên, tay tôi run rẩy.
Rõ ràng là tôi đến để báo tin mừng, sao tôi lại khóc khi thấy ?
Qua tấm kính cách ly, tôi chăm vào khuôn mặt của , vừa mở miệng đã khóc không thành tiếng: "Chu Ngưỡng Chỉ, gầy quá.”
Anh yên lặng tôi, mắt hơi đỏ.
“Em cũng .”
Chu Ngưỡng Chỉ mặc quần áo tù, tóc cắt ngắn, nét mặt rõ ràng hơn.
Anh đã gầy đi rất nhiều.
Cằm nhọn hơn, mí mắt hơi xanh và đen khiến tôi rất đau lòng.
Tôi dán thông báo nhập học lên cửa sổ để có thể thấy: "Anh ơi, xem đi."
“Em đã đỗ vào Đại học A.”
Chu Ngưỡng Chỉ và .
Anh :
“Anh tự hào về em.”
25
Cuộc sống ở đại học, đối với người khác mà thì vừa mới lạ vừa vui vẻ.
Nhưng đối với tôi... không có gì khác biệt so với quá khứ.
Sự khác biệt duy nhất là tôi bận rộn hơn.
Bận đi học, bận học âm nhạc, bận đi thêm để kiếm tiền.
Tôi đã vay một khoản để trang trải học phí, dự định sau khi có việc sẽ trả, còn tiền sinh hoạt phí tôi kiếm từ việc thêm.
Chiếc thẻ mà Chu Ngưỡng Chỉ cho tôi, tôi không đến một xu và tiếp tục tiết kiệm tiền để bỏ vào đó.
Mười hai năm.
Khi ra tù, đã hơn ba mươi tuổi rồi.
Tôi đã từng nhiều công việc thêm, không dám rằng hiểu hết sự đen tối của xã hội này, cũng hiểu rằng mọi thứ không dễ dàng. Anh ra tù lúc ba mươi tuổi, không có bằng cấp, lại có một lý lịch không mấy tự hào thì việc tìm việc sẽ rất khó khăn.
Nhưng tôi hy vọng mình có thể tiết kiệm đủ tiền, để khi ra tù, tôi có thể đưa cho chiếc thẻ ngân hàng đó và với :
“Anh ơi, em cũng có thể nuôi rồi đấy.”
Khi rảnh rỗi, tôi cũng tự học nhạc, Tô Vân và tôi cùng đỗ vào Đại học A. Mẹ của Tô Vân đã một căn hộ gần trường và mở một lớp dạy đàn và hát cho mọi người.
Mẹ của Tô Vân thường khen tôi có tài ca hát.
Vì , vào năm thứ hai đại học, Tô Vân và mẹ ấy đã thuyết phục tôi đăng ký tham gia một chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc.
Ban đầu, tôi chỉ muốn thử tham gia xem thế nào, vì dù sao tôi cũng chẳng mất gì.
Tuy nhiên, mặc dù tôi không có bằng cấp gì đã vượt qua muôn vàn khó khăn lọt vòng chung kết của cuộc thi.
Nhờ sự ưu ái của cư dân mạng, tôi đã đứng đầu trong cuộc bình chọn trực tuyến của khán giả.
Không ai có thể ngờ rằng bé bị bắt cóc và bán đến một ngôi làng xa xôi năm đó, không chỉ gặp một vi thần nhân từ mà còn có những fan hâm mộ của riêng mình.
Các fan của tôi đã tự nguyện bỏ phiếu cho tôi và thậm chí còn bắt đầu tạo ra nhóm và chủ đề liên quan đến tôi…
Vào ngày chung kết, địa điểm thi đấu rất đông người.
Nhưng tiếc là, người mà tôi muốn gặp nhất lại không có ở đó.
Thực ra, tôi không quan tâm đến việc cuối cùng tôi thắng hay thua trong trận chung kết, điều tôi quan tâm hơn cả là bài hát tôi đã chọn để trình diễn trong ngày chung kết.
Đó là bài hát do chính tôi sáng tác, viết lời vào năm lớp 11. Sau nhiều năm chỉnh sửa, cân nhắc, cuối cùng tôi đã có thể trình diễn.
Tôi luôn muốn hát bài hát này cho người đó nghe.
Nhưng tiếc là vẫn chưa bao giờ nghe.
Bài hát này có tên là "Cao sơn ngưỡng chỉ".
Bạn thấy sao?