Người Là Tình Ca – Chương 12

18

Những cái tát rơi xuống như mưa.

 

Rõ ràng Lưu Chi Ngọc muốn đánh bại tôi trước, vỡ ý định muốn phản kháng và chạy trốn của tôi có lẽ cậu ta không ngờ tôi lại chống cự quyết liệt như .

 

Tôi cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của cậu ta.

 

Tay tôi bị đè xuống, tôi dùng chân đá, chân cũng bị kẹt lại, tôi dùng đầu để đập.

Lưu Chi Ngọc rất chật vật vì tôi.

 

Cậu ta đè tôi xuống đất, khi cậu ta rảnh một tay để kéo áo của tôi, tôi đã lấy tất cả những thứ có thể lấy để ném vào cậu ta.

 

Căn phòng trong trạng hỗn loạn.

 

Âm thanh đánh nhau khiến đứa bé trong lòng Đa Đa sợ hãi và khóc thét.

 

Nhưng dù sao sức lực của tôi vẫn còn quá xa so với Lưu Chi Ngọc.

 

Mặc dù tôi cố gắng chống lại, cuối cùng tôi vẫn bị cậu ta giữ chặt, cậu ta lấy một cái gạt tàn và đập mạnh vào đầu tôi không chút do dự.

 

Đầu tôi đau nhói, tầm của tôi đột nhiên tối sầm lại.

 

Nó rất đau.

 

Có một thứ gì đó chảy xuống, màu đỏ tươi dần trở nên mờ nhạt trong tầm của tôi.

 

Đó là máu...

 

"Tại sao không điên lên?"

 

Tiếng lạnh của Lưu Chi Ngọc vang lên từ trên đầu tôi: "Không phải mày rất giỏi giả vờ sao?"

 

"Khạc."

 

Cậu ta nhổ nước bọt vào mặt tôi: "Cái thứ gì, hai năm trước tao đã tao sẽ ng.ủ với mày.”

 

Nói xong, cậu ta vứt cái gạt tàn dính máu đi và đưa tay x.é qu .ầ.n áo tôi.

 

Tôi đang rất chóng mặt.

 

Máu vẫn đang chảy.

 

Tôi vung tay muốn ngăn chặn, lại không còn sức lực, dù tôi có giãy giụa thế nào thì quần áo của tôi vẫn bị cậu ta xé toạc.

 

Bên cạnh là tiếng khóc của Đa Đa và đứa bé.

 

Cô ấy đột nhiên quỳ xuống trước Lưu Chi Ngọc: "Tôi xin , hãy tha cho Dữ Nhạc đi, ấy sắp thi đại học, ấy..."

 

Lưu Chi Ngọc vung tay tát một cái, chửi:

"Liên quan gì đến mày? Cút đi."

 

"Giả bộ chị em nghĩa gì chứ? Chính mày đã lừa người chị em tốt của mình đến đây đấy.”

 

Đa Đa đang ôm bé, vẫn bị cậu ta đá một cách tàn nhẫn.

 

Đầu tôi càng lúc càng choáng váng, tôi cố gắng cắn đầu lưỡi để giữ cho tỉnh táo, sức phản kháng vẫn ngày càng yếu đi.

 

Quần áo trên người tôi, ngày càng ít đi.

 

Cuối cùng...

 

Chỉ còn lại một mảnh vải để che thân.

 

Tôi run rẩy, hoàn toàn tuyệt vọng.

 

Khi cậu ta chuẩn bị tấn công vào mảnh vải cuối cùng của tôi, tiếng đập cửa từ bên ngoài phòng vang lên.

 

Có phải là ảo giác của tôi không?

Tôi cố mở to mắt ra, sau đó nghe thấy tiếng đập cửa.

 

Một tiếng.

 

Hai tiếng.

 

"Ầm."

 

Sau tiếng va chạm nặng nề, cánh cửa đã bị đá tung.

 

Hình bóng của Chu Ngưỡng Chỉ thật sự xuất hiện trong tầm của tôi.

 

Anh chỉ liếc tôi và mắt lập tức đỏ hoe.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...