1
Năm tôi 14 tuổi, tôi bị bắt cóc đưa lên núi, không ai muốn mua tôi.
Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, hút tẩu thuốc, liếc mắt quan sát tôi: “Mẹ kiếp, lão Lý, ông bán cho tôi một đứa trẻ con như thế này là để gì?”
Người đàn ông gọi là ông lão Lý ngây ngô: “Ai , đứa trẻ này đã lớn rồi chỉ là dáng vẻ hơi nhỏ một chút thôi."
“Kéo nó xuống"
Người đàn ông tôi với ánh mắt độc ác: "Vóc dáng gầy gò thể này, đã biết ;à không thể sinh đẻ, mua cũng chỉ phí tiền."
Tôi đã bị kéo đi khắp quanh xóm, không ai muốn mua tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình có thể thoát kiếp nạn này không ngờ lại nghe thấy lão Lý và đồng bọn thì thầm bàn luận.
Nếu như không có người mua, thì cứ chết và chôn xác tôi ở một nơi hoang vắng phía sau núi.
Tôi quá sợ hãi nên nhân lúc họ không để ý tôi đã lén bỏ trốn.
Nhưng tôi không thể nào chạy xa .
Trong cơn hoảng loạn, tôi đã chạy vào một căn nhà đổ nát, trong nhà có người.
Đó là một chàng trai thanh tú và gầy gò, đi lại hơi khập khiễng.
Anh cao hơn tôi rất nhiều, cau mày tôi, hỏi tôi tìm ai.
Trước khi tôi kịp trả lời, cánh cửa nhà đã bị đá tung.
Lúc tôi bị bắt, chàng trai đó bỗng nhiên hỏi: "Tôi muốn giữ ấy lại thì phải trả cho các ông bao nhiêu tiền?”
Anh không dùng từ "mua".
Cuối cùng, đã mua tôi với giá năm mươi đồng, đó là toàn bộ tài sản của .
2
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, không có tên.
Chu Ngưỡng Chỉ đã mua tôi và đặt tên cho tôi là Chu Dữ Nhạc.
Dữ Nhạc.
Chu Dữ Nhạc.
Tôi thì thầm cái tên này, hoa nở đầy trong tâm trí tôi.
Chu Ngưỡng Chỉ cũng là một đứa trẻ mồ côi.
Cha phải vào tù còn mẹ đã bỏ trốn khi mới hai tuổi, là ông nội đã đem về nuôi.
Tuy nhiên, cách đây một tháng, ông nội của cũng đã bị bệnh và qua đời.
Tôi và Chu Ngưỡng Chỉ trở thành gia đình của nhau.
Anh không học nữa, mặc dù trên tường nhà treo đầy những bằng khen mà đã giành .
Nhưng vẫn nhất quyết bắt tôi phải đi học. Trên ngọn núi nơi này không có kế sinh nhai, nuôi tôi bằng mấy mẫu ruộng cằn và lên núi hái trái cây rừng.
Việc tôi thích nhất là sau khi học xong, tôi sẽ nấu ăn và ngồi ở cửa đợi về.
Nhìn bóng người gầy gò đó chậm rãi đi xuống núi, chân thấp chân cao đạp lên ánh hoàng hôn.
3
Nhà hàng xóm họ Lưu của tôi là người giàu nhất làng.
Ông Lưu rất keo kiệt, lại trọng nam khinh nữ, cháu nhà đó gầy như que củi, cơ thể lúc nào cũng có vết bầm tím, còn cháu trai thì lại béo tròn.
Tôi rất ghét ông ta.
Người đàn ô ng 6 0 tuổi này luôn tôi với ánh mắt đầy ý đồ xấu.
Nhưng tôi rất thích cháu của ông ta, Lưu Đa Đa.
Đa Đa có nghĩa là "dư thừa"
Đều là con số khổ, đúng lúc hợp với tôi nên ấy thường xuyên lén sang nhà tôi chơi.
Mặc dù gia đình ấy giàu có, ông Lưu lại không cho ấy đi học, rằng ấy là món hàng phải bù thêm tiền, đi học cũng chỉ là lãng phí tiền.
Nhưng Chu Ngưỡng Chỉ thì khác.
Anh luôn với tôi rằng, Dữ Nhạc phải học cho giỏi, mới có thể rời khỏi khu rừng này và thay đổi số phận.
Tôi hỏi rằng nếu cho tôi cơ hội học, thì sao để rời khỏi khu rừng này? Nhưng Chu Ngưỡng Chỉ chỉ .
Bàn tay ấm áp của đặt lên đầu tôi và xoa xoa.
"Anh là đàn ông, có thể tự mình đi ra ngoài bằng chính đôi chân của mình.”
Bạn thấy sao?