Ngoại truyện (góc của nam chính)
1
Sau khi Vân Sam Sam xuất viện, ký vào đơn ly hôn với .
Ngoài số cổ phần đã chia, các tài sản khác đều chia đôi.
Khi đến phần bất sản, Cố Huyền Trầm đột nhiên :
“Căn biệt thự ở phía nam thành phố để em, còn căn hộ nhỏ này thì để .”
“Chắc chắn không? Căn hộ này chẳng đáng giá gì.”
Vân Sam Sam mỉm .
Cô cảm thấy mình lợi, không có lý do gì để từ chối: “Được, em đồng ý.”
Nghe , lòng Cố Huyền Trầm đau nhói.
“Dễ dàng như ? Dù sao, đây cũng là căn nhà tân hôn của chúng ta.”
“Chúng ta còn chẳng có đám cưới, lấy đâu ra nhà tân hôn?”
Khi kết hôn với Cố Huyền Trầm, chỉ là một kẻ tay trắng.
Họ chỉ có một tờ giấy đăng ký kết hôn.
Ngôi nhà này vốn là nhà , sau đó khi có tiền, mới mua lại.
Nhưng từ lúc mua, họ cũng chưa từng ở.
Nó chẳng là gì cả.
Vân Sam Sam không muốn nhớ về quá khứ nữa.
Cô ký tên mình lên giấy tờ: “Thủ tục gần xong rồi, chúng ta đi lấy giấy ly hôn thôi.”
Cuốn sổ đỏ của họ đổi thành cuốn sổ xanh.
Trước cổng Cục Dân chính, họ đi hai hướng khác nhau.
Cố Huyền Trầm lần cuối nắm lấy tay Vân Sam Sam:
“Sam Sam, xin lỗi em.”
“Ừ, còn gì nữa không?”
“...Cô ấy đã đi chưa?”
Cô ấy?
Vân Sam Sam 19 tuổi, giống như một giấc mơ, chạy đến ôm lấy .
Rồi đâm sâu vào trái tim vốn đã mục ruỗng vì danh vọng của .
“Chắc là đi rồi.”
“Vậy à.”
Họ vài câu đơn giản, rồi mỗi người một ngả.
Cố Huyền Trầm quay đầu lại vài lần, không thấy Vân Sam Sam quay người.
Anh cảm giác như mọi hy vọng đã tan biến.
“Đưa tôi đến chùa Nam Sơn.”
Anh ra lệnh cho tài xế, trên đường đi, luôn nghĩ: Liệu Vân Sam Sam của mười năm trước, sau khi quay về, có thực sự chia tay của thời điểm đó không?
Nếu đã chia tay, tại sao mọi thứ xung quanh không thay đổi chút nào?
Chắc chắn ấy đã mềm lòng.
Anh muốn cầu xin Đức Phật.
Cầu xin để ấy cho thêm một cơ hội.
2
Khi mới khởi nghiệp, Cố Huyền Trầm và Vân Sam Sam đã đến chùa Nam Sơn.
Khi đó, họ cầu nguyện cho sự nghiệp thuận lợi.
Anh không tin vào những điều này, là do Vân Sam Sam nài nỉ :
“Chân thành thì sẽ linh nghiệm, cầu nguyện nhiều, Phật sẽ phù hộ cho chúng ta thuận buồm xuôi gió.”
Sau đó, công việc của họ thực sự thuận lợi.
Vân Sam Sam luôn chắp tay cảm tạ Phật.
Anh đã từng vì sự ngốc nghếch của ấy.
Nhưng giờ đây, chỉ đến một mình.
Cố Huyền Trầm quỳ rất lâu trước Phật.
Đến khi một vị sư nhận ra .
“Thí chủ, mười năm trước tôi đã gặp .”
“Tại sao lại đến đây quỳ lâu như nữa?”
Cố Huyền Trầm bối rối: “Mười năm trước tôi chưa từng đến đây...”
Vị sư dường như không nghe thấy lời phủ nhận của .
“Mười năm trước, của đi xa, đã cầu nguyện cho ấy bình an.”
Bạn .
Đi xa.
Khoảnh khắc đó, tim Cố Huyền Trầm như rạn nứt.
Anh loạng choạng bước ra khỏi chùa.
Ngẩng đầu—
Những chiếc lá phong đỏ rơi xuống, tạm thời che mờ mắt .
Lá phong rơi xuống đất, khung cảnh trước mắt vẫn không thay đổi.
Cố Huyền Trầm thở phào nhẹ nhõm trong giây lát.
Nhưng ngay giây tiếp theo—
Đầu đau như búa bổ.
Từng mảnh ký ức hiện lên, rồi lại vỡ tan, biến mất hoàn toàn.
Tất cả những kỷ niệm, từ ấm áp, đẹp đẽ, đến lạnh lẽo, tuyệt vọng, đều tan biến khỏi tâm trí .
Thế giới không thay đổi.
Chỉ có họ đã đổi thay.
(Hết.)
Bạn thấy sao?