Người Lạ Gặp Gỡ, [...] – Chương 11

11

 

Vân Sam Sam 29 tuổi cuối cùng nở một nụ thoải mái.

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.

 

Bước ra khỏi phòng bệnh, tôi thấy một bóng người ngồi bệt dưới đất.

 

Ngước xuống, là Cố Huyền Trầm trong bộ dạng tàn tạ tựa vào bức tường.

 

Anh ngẩng đầu lên tôi, đôi mắt đỏ hoe.

 

“Sam Sam, có thể cho thêm một cơ hội không?”

 

Anh đang hỏi ai đây?

 

Là người vợ sắp ly hôn, hay 19 tuổi sắp chia tay ?

 

Không quan trọng nữa.

 

“Cố Huyền Trầm, đừng ngồi đây nữa.” Tôi thẳng. Cô ấy không muốn gặp , và tôi cũng không muốn.

 

“Em hãy cho thêm một cơ hội. Anh nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa.” Anh , giọng khàn đặc, ánh mắt hướng về phía phòng bệnh rồi thất vọng cụp xuống.

 

Sau ngần ấy năm giày vò nhau, Vân Sam Sam 29 tuổi chắc chắn sẽ không tha thứ cho nữa.

 

Anh chỉ còn có thể cầu xin tôi, Vân Sam Sam 19 tuổi.

 

“Anh không muốn cuộc sống của mình không có em. Ít nhất, của mười năm trước không phạm sai lầm nào, có lẽ cậu ấy sẽ không giống .”

 

Tôi biết chứ.

 

Họ không giống nhau.

 

Nhưng con người ai cũng sẽ thay đổi. Tôi không thể đánh cược thêm một lần nữa, bằng chính mẹ tôi, chính đứa con của tôi.

 

“Cố Huyền Trầm…”

 

Tôi định một câu tuyệt để dập tắt hy vọng của .

 

“Chúng ta đã từng có một đứa con, phải không?”

 

“Là con .”

 

“Con bé mới tám tháng tuổi. Khi con bé mất, đang gì?”

 

Cố Huyền Trầm khựng lại.

 

“Em biết rồi sao?”

 

“Lúc đó đang…”

 

“Anh…”

 

Anh không tiếp .

 

Tôi biết, chắc chắn đó là chuyện khó mà ra.

 

—--------

 

Tình nhân của Cố Huyền Trầm bị sảy thai.

 

Mẹ dẫn theo một nhóm người hùng hổ xông vào bệnh viện.

 

“Mẹ, mấy người này ?”

 

Cố Huyền Trầm chắn trước mặt tôi.

 

“Con bênh ta gì? Mẹ đến tìm Vân Sam Sam! Chính ta đã chết cháu nội của mẹ!”

 

“Mẹ đang bậy gì thế? Sam Sam đã ngất đi suốt hai ngày nay!”

 

“Ngất thì sao? Cũng không ngăn ta chuyện xấu! Người giúp việc chăm sóc Diên Diên đã , trước đó ta đến gặp Diên Diên, những lời khó nghe, khiến tinh thần Diên Diên bất ổn, mới dẫn đến chuyện sảy thai!”

 

Tôi: ?

 

Người kẻ thứ ba mà tâm lý yếu thế này sao?

 

Lừa ai .

 

“Anh ơi! Sao còn đứng về phía người đàn bà đó? Những năm qua ta mưa gió trong công ty, đuổi hết chúng ta đi, rõ ràng là muốn chiếm quyền của !”

 

“Diên Diên tốt biết bao, dịu dàng biết bao, ban đầu cũng muốn cưới ấy cơ mà?”

 

“Chính con tiện nhân Vân Sam Sam đó không chịu buông tay…”

 

Chưa kịp hết câu, “Bốp——”

 

Chủ nhân của giọng nhận ngay một cái tát từ Cố Huyền Trầm.

 

“Cô đang mắng ai là tiện nhân?”

 

Sắc mặt lạnh lẽo đáng sợ.

 

Cùng lúc, lướt tôi, lập tức dời mắt đi, trong đáy mắt hiện lên sự bất lực sâu sắc.

 

Anh tránh ánh mắt của tôi, không dám đối diện.

 

Tôi chỉ nghe thấy giọng khàn đặc của vang lên bên tai:

 

“Sam Sam, xin lỗi.”

 

Xin lỗi.

 

Tất cả tổn thương là sự thật. Anh cũng chỉ có thể : “Xin lỗi.”

 

“Mẹ, mẹ đang ? Tại sao mẹ có thể vì Diên Diên mà ép Sam Sam như thế?”

 

Mẹ lạnh lùng đáp:

 

“Không phải con đã hứa với mẹ, cuối năm nay sẽ thoát khỏi ta sao…”

 

“Thoát khỏi.”

 

Nghe thấy hai từ này, tim tôi như bị kim châm.

 

Hóa ra, người từng tôi sâu đậm như Cố Huyền Trầm, cuối cùng cũng có ngày muốn “thoát khỏi” tôi.

 

Tôi bằng ánh mắt vừa khinh miệt, vừa bi thương.

 

Anh cúi đầu, đầy hối lỗi.

 

“Đừng nữa. Chúng tôi đã ly hôn rồi.”

 

Cố Huyền Trầm như buông xuôi, cúi đầu nhặt chiếc áo khoác trên sàn, rồi biến mất trong hành lang bệnh viện.

 

—------

 

Chỉ trong chớp mắt, mọi người đều ngừng lại.

 

Cuối cùng—

 

Cuối cùng, Cố Huyền Trầm và Vân Sam Sam cũng chấp nhận ly hôn.

 

Một cuộc hôn nhân còn tệ hơn cả phim truyền hình, rốt cuộc cũng có một dấu chấm hết.

 

...

 

Tôi lo lắng rằng những cuộc cãi vã này sẽ ảnh hưởng đến Vân Sam Sam trong phòng bệnh.

 

Cơ thể ấy yếu ớt, không thể chịu thêm bất kỳ kích nào.

 

Nhưng khi tôi đẩy cửa bước vào, ấy đã ngủ rồi.

 

Cô ấy ngủ rất ngon, như thể đã buông bỏ mọi gánh nặng.

 

Tôi nghĩ, tôi nên đi thôi.

 

Trước khi đi, tôi vẫn muốn với ấy:

 

“Thật ra, chị không gì có lỗi với em. Chị rất tuyệt vời.”

 

Trời biết rằng, một người như tôi, học lực bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học lại trở thành một kẻ cuồng công việc, và còn đạt chút thành tựu.

 

“Em sẽ cố gắng, để trở thành một phiên bản xuất sắc hơn chị.”

 

Nói xong, khi tôi quay lưng đi—

 

Một giọng nhẹ nhàng vang lên:

 

“Cảm ơn.”

 

“Không có gì~”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...