10
Bên ngoài phòng bệnh—
Cố Huyền Trầm và Trác Dẫn.
Họ đối đầu gay gắt, không ai chịu nhượng bộ.
Nhưng khi y tá cầu người thân ký tên, Trác Dẫn đành thua.
Cố Huyền Trầm đứng dậy, cầm bút.
Nhưng bút còn chưa kịp chạm giấy.
Mẹ của ta đột nhiên xuất hiện.
“Huyền Trầm! Sao con còn ở đây? Diên Diên suýt sảy thai đấy!”
Mẹ của Cố Huyền Trầm thấy tôi, hơi sững lại một giây.
Nhưng may mắn thay, bà ta chưa từng gặp Vân Sam Sam 19 tuổi.
Bà ta chỉ nghi ngờ một chút, rồi dời mắt đi.
Đối với bà ta, tôi không quan trọng.
Vân Sam Sam không quan trọng.
Bởi vì trong bụng ấy, không có m.á.u mủ của gia đình Cố.
“Mẹ, mẹ nhỏ tiếng thôi, Sam Sam đang ở bên trong.”
“Cô ta chỉ bị ngất thôi mà? Mẹ bảo nó đừng việc quá sức, sớm mang thai đi, nó không chịu nghe! Nhìn Diên Diên đi…”
Mẹ ta lải nhải không ngừng, tôi siết chặt tay.
Con của Vân Sam Sam đã chết.
Nhưng Cố Huyền Trầm vẫn còn những đứa con khác.
“Biến!”
“Tất cả các người biến ra khỏi đây cho tôi!”
Tôi đẩy mẹ con nhà họ Cố ra, lòng đầy căm phẫn.
Mẹ của Cố Huyền Trầm thấy còn định gì đó, bị ta ngăn lại.
Anh ta tôi thật sâu, rồi đưa mẹ mình rời đi.
Chỉ còn lại tôi và Trác Dẫn—
Tôi nghĩ rằng Vân Sam Sam 29 tuổi không muốn gặp Trác Dẫn, và tôi định đuổi ta đi.
Nhưng tôi đã đoán sai.
Cô ấy và Trác Dẫn trò chuyện rất vui vẻ.
Khi Trác Dẫn rời đi, ánh mắt ta tràn đầy ánh sáng, hoàn toàn không tôi nữa.
“Em không thích , không sao.”
“Anh sẽ nắm lấy tương lai của Sam Sam.”
Trác Dẫn từ nhỏ đã rất thông minh.
Anh ta hiểu rõ cách về phía trước.
Anh ta nghĩ rằng, những tổn thương trong quá khứ đều có thể bỏ qua.
Làm sao có thể chứ.
Tôi nổi giận với Vân Sam Sam 29 tuổi:
“Trên đời này có bao nhiêu đàn ông, không có Cố Huyền Trầm thì cũng chỉ có Trác Dẫn thôi sao?”
“Chị quên rồi à? Năm lớp 11, ta ném lá thư tỏ của chị cho hoa khôi lớp?”
“Chị đã bị nhạo bao lâu? Chị quên rồi sao?”
Đối với tôi, chuyện đó cũng chỉ mới hai, ba năm trước.
Tôi tức đến mức dậm chân.
Vân Sam Sam 29 tuổi tựa lưng vào giường, mỉm tôi:
“Hồi trước tôi dễ thương thế sao?”
Tôi: …
“Yên tâm đi.”
“Tôi sẽ không thích Trác Dẫn đâu, tôi với ta chỉ đang hợp tác.”
“Anh ta thích tôi, đó là chuyện của ta.”
Tôi: .
Ồ.
Tôi quên mất, bây giờ ấy đã bị cuốn vào vòng xoáy của tiền bạc.
Vì tiền, ấy có thể mỉm bỏ qua thù hận.
Thôi kệ .
“Sau khi đến mười năm sau, em có cảm giác gì?”
Cô ấy đột nhiên hỏi tôi, một người đang trải nghiệm mọi thứ, hỏi chính bản thân mình của quá khứ.
Tôi suy nghĩ một lúc, lòng chỉ tràn ngập cảm giác bi ai.
“Em không muốn lớn lên nữa.”
“Tại sao?”
“Chị nghĩ sao?”
Cô ấy bị tôi hỏi ngược, ngập ngừng trả lời:
“Có lẽ, nếu em quay lại, em không chọn Cố Huyền Trầm, em sẽ khác với chị.”
“Chọn người khác thì có thể sao?”
“Chọn người khác thì sẽ không gặp chuyện tương tự sao?”
Cô ấy vẫn chưa hiểu.
“Thực ra, em không sợ gặp phải chuyện. Em sợ chính mình, sau tất cả, sẽ trở thành chị như thế này.”
Lời của tôi nặng nề đến mức khiến sắc mặt ấy hơi đông cứng lại.
“Xin lỗi, tôi không sống như em mong muốn.”
“Không, em chỉ muốn chị hạnh phúc.”
Tiền bạc, chỉ có thể mang lại hạnh phúc khi nằm trong tay người đang hạnh phúc.
Tôi không tin rằng Vân Sam Sam 29 tuổi có thể hạnh phúc.
Cô ấy và Cố Huyền Trầm đã đến mức độ này, còn kéo dài mối quan hệ đến tương lai của nhau.
Tương lai như thế, sao có hạnh phúc?
“Này, em còn nhớ, mười năm trước em đã ước điều gì vào ngày sinh nhật không?”
Tôi ấy, không trông mong nhiều.
Chắc chắn ấy đã quên rồi.
Nhưng sau một hồi im lặng dài, ấy gật đầu.
“Tôi nhớ, là mãi mãi vui vẻ.”
Bạn thấy sao?