Quay lại chương 1 :
15
Một ngàn lượng hoàng kim, cũng chỉ chuộc Sơ Hương trong một tháng.
Khi hạn kỳ gần kề, Tạ Thiện Khanh bất ngờ đề nghị chuộc thân cho ta.
Ta thoáng kinh ngạc — không ngờ lại đến sớm hơn ta tính.
Chàng ôm ta, dịu giọng rằng:
“Lần này, ta không muốn để lỡ nữa.”
Ta cảm nhỏ lệ, rồi khẽ — nụ không chạm đến mắt.
Chúng ta cùng đến tìm Oanh Ca.
Lý ma ma nay bệnh bất ngờ phát nặng, chẳng còn sức lo liệu, mọi việc giao hết cho Oanh Ca xử lý.
Nàng liếc ta một cái, tay lướt trên bàn tính, gõ ra một con số.
“Một vạn lượng?” Tạ Thiện Khanh nhíu mày , “Thôi , mai ta cho người mang đến.”
Oanh Ca rõ ràng là sư tử há miệng, mà chàng lại thuận miệng đồng ý.
Thấy ánh mắt ta, Oanh Ca mỉm :
“Một vạn lượng hoàng kim.”
Sắc mặt Tạ Thiện Khanh thoáng u ám, ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Oanh Ca:
“Tỷ tỷ, xin hạ thủ lưu … một vạn lượng… thật quá lớn…”
Oanh Ca chẳng thèm liếc ta, vẫn gõ bàn toán không dừng.
“Sơ Hương không phải hạng tầm thường. Về sau tất thành danh kỹ một thời. Một vạn lượng, một văn cũng không thể thiếu.”
Câu ấy, năm xưa ta từng nghe rồi.
【Phù Hương là hoa khôi của Tụ Hương Lâu! Năm trăm lượng, một văn cũng không thể thiếu.】
Tạ Thiện Khanh nhắm mắt lại, gượng nén tức giận, nghiến răng gật đầu.
Oanh Ca vui vẻ tâng bốc mấy câu, lại bị ánh mắt lạnh như băng của chàng cho câm nín.
Chàng gần đây tính khí càng lúc càng thất thường, đêm đêm ngủ không yên, chỉ khi ở trong phòng ta, đốt chút an thần hương, mới có thể yên giấc một lát.
Ta sai Tiểu Ngũ đến Long Hưng Trai mua ít món nhắm rượu chàng thích, hắn thoáng vẻ mặt ta, liền lặng lẽ rời đi.
Ta kéo Tạ Thiện Khanh vào phòng, xoay người một cái liền ngồi lên đùi chàng, cợt thân mật.
“Đừng giận nữa mà,” — ta thì thầm bên tai chàng — “thiếp sẽ đến với tỷ tỷ Oanh Ca, việc chuộc thân… xem như chưa từng nhắc đến.”
Tạ Thiện Khanh lại không vui, bóp mạnh nơi thắt lưng ta:
“Sao? Không muốn theo ta ư?”
Ta đau đến mềm cả người, ngả vào lòng chàng, bộ nũng nịu:
“Sao thiếp lại không muốn? Chỉ là một vạn lượng hoàng kim quả thật quá sức tưởng tượng. Tỷ tỷ Oanh Ca rõ ràng không muốn buông tha thiếp.”
“Sơ Hương tự biết thân thấp phận hèn, nào đáng giá một vạn lượng? Cùng lắm, thiếp liều mạng không tiếp khách nữa. Dẫu cả đời không ra khỏi Tụ Hương Lâu, thiếp cũng chỉ thuộc về một mình chàng.”
Nước mắt ta đã luyện đến mức thuần thục, chỉ cần chớp mắt, liền nhỏ giọt như mưa.
Tạ Thiện Khanh chăm môi ta, liền cúi đầu hôn xuống.
“Một vạn lượng thì sao? Ta nàng đáng, thì nàng liền đáng. Mai ta sẽ chuộc nàng ra.”
Nghe , ta mỉm , đáp lại nụ hôn ấy.
16
Thân thể giao hòa, xiêm y vương vãi, hai bóng hình quấn quýt chẳng rời.
Trong phòng ấm áp như xuân mà lòng ta lại giá băng lạnh lẽo.
Tạ gia quyền thế dày sâu, năm ấy, thực sự là không thể bỏ ra năm trăm lượng ư?
Đúng lúc ấy, cửa phòng bỗng bật mở, Tiểu Ngũ bưng hộp đồ ăn tiến vào.
Tạ Thiện Khanh bị ngắt ngang, giận dữ quát một tiếng: “Cút!”
Kỹ viện vốn chẳng kiêng dè việc sai vặt ra vào phòng , vì trong mắt bọn khách làng chơi, những kẻ đó chẳng tính là nam nhân, thậm chí chẳng tính là người.
Nhưng Tiểu Ngũ xưa nay lanh lẹ, hôm nay lại đứng sững nơi cửa, trân trân ta không chớp.
Toàn thân ta chẳng mặc gì, bị người lớn lên cùng nhau chằm chằm như thế, thực khiến lòng ta nghẹn đắng.
Tạ Thiện Khanh thấy , giận dữ tựa mãnh thú bị tranh mồi, gào mắng ầm lên, tung một cước đá Tiểu Ngũ ngã lăn ra đất.
Chàng ra tay không nương, đá liên hồi vào đầu vào ngực hắn, từng quyền nện xuống đầy sát ý, như muốn đánh chết người ngay tại chỗ.
Biết đã đến lúc, ta lập tức nhào tới kéo chàng ra.
“Gia gia nổi giận chi với một tên nô tài ngốc nghếch? Mau cút ra ngoài, đừng ở đây chướng mắt!”
Ta đá một cước, Tiểu Ngũ liền lồm cồm bò ra cửa.
Bên này, Tạ Thiện Khanh như nồi dầu đang sôi, ta phải dỗ mãi, chàng mới dịu lại phần nào.
Đêm ấy, ta viết một phong thư, gửi đến chính thất của Tạ Thiện Khanh.
Ban đầu định nhờ Tiểu Ngũ đưa đi, thấy thương thế của hắn, ta không đành lòng.
Chàng thật sự hạ sát thủ, chậm chút nữa e rằng Tiểu Ngũ dù không chết cũng tàn phế.
“Ta xin lỗi…” — ta nghẹn giọng .
Tiểu Ngũ cố gắng chống đỡ, khẽ đáp không sao, không dám ta, vành tai, cổ đều đỏ ửng.
Hai chuyện ta muốn , chỉ có thể phó thác cho Tiểu Ngũ, ngoài hắn ra, ta không tin ai.
Ta dặn hắn, đi mời Trang Ứng Phủ tới.
Thời cơ đã đến, có kẻ nên hoàn trả nợ cũ rồi.
17
Tổ tiên họ Trang từng vinh hiển một thời, mới có thể kết thân với Thẩm gia, song từ đời phụ thân trở đi bắt đầu sa sút.
Đến đời Trang Ứng Phủ, thì không quan, không chức, nghèo hèn cùng cực.
Xưa kia còn dựa vào cữu mẫu — tức dì của tiểu thư — để giúp đỡ đôi phần, sau khi nhà họ Thẩm sụp đổ, họ Trang cũng sa sút theo.
Trang Ứng Phủ vốn là khách quen của kỹ viện hạ cấp, mấy năm nay tiền bạc túng thiếu, đành gác thú vui sang bên.
Tiểu Ngũ bày trò, cố ý thua hắn vài ván ở sòng bạc, giả vờ hối hận rằng hôm nay không nên đến đây, lẽ ra nên đến Tụ Hương Lâu — số bạc này đủ để gặp hoa khôi một đêm.
Nghe nương Sơ Hương ở đó, chỉ một cái cũng khiến người ta thần hồn điên đảo.
Trang Ứng Phủ lập tức lòng, cầm bạc đến ngay.
Ta vốn đã bị Tạ Thiện Khanh bao trọn, lẽ ra không thể tiếp khách khác, Oanh Ca lại đặc cách, để Trang Ứng Phủ đi thẳng vào phòng ta.
Hiện nay ta đã thay đổi hoàn toàn, hắn tất nhiên không nhận ra.
Bạn thấy sao?