Người Không Thể Sinh [...] – Chương 5

15

Cố Tri Lễ chuẩn bị một màn tỏ hoành tráng dành cho tôi.

Tại hiện trường, ấy tặng tôi một chiếc Lamborghini đựng trong hộp quà siêu lớn trên xe tải, cùng với vô số trang sức lấp lánh.

Trước ánh mắt của biết bao người, ấy ôm một bó hoa hồng lớn, quỳ một chân trước mặt tôi:

“Tiểu Thư, biết em đã từng chịu tổn thương trong .”

“Vậy nên, muốn hỏi em, bây giờ em có đủ dũng khí để thử một lần nữa không?”

“Hãy nhé? Anh thề sẽ thương em cả đời.”

“Nếu không , em có thể đá bất cứ lúc nào.”

Bị sự chân thành của Cố Tri Lễ cảm , tôi đỏ mắt gật đầu đồng ý.

Vài ngày sau.

Tại kinh thành có một hội nghị thương mại do tập đoàn Cố Thị tổ chức.

Cố Tri Lễ đưa tôi đi cùng.

Không ngờ, Hứa Trì cũng có mặt tại sự kiện này.

Vừa thấy tôi, ta lập tức kích , nhanh chóng chạy đến:

“Quả nhiên em ở đây!”

“Anh đã tìm hiểu danh sách khách mời của hội nghị này, thấy có tên em.

“Ban đầu còn nghĩ chỉ là trùng tên thôi, dù sao hội nghị này cũng phải nhờ quan hệ mới vào, em càng không thể nào có tư cách tham gia.”

“Nhưng không ngờ, đúng thật là em.”

Anh ta nắm lấy tay tôi, không lời nào đã muốn kéo tôi đi.

“Giận thế đủ rồi, về nhà thôi.”

Tôi cố gắng giãy ra, sức ta quá mạnh.

“Buông tôi ra!

“Hứa Trì, chúng ta đã ly hôn rồi, buông tay!”

Trước khi ta kịp kéo tôi ra khỏi hội trường, Cố Tri Lễ đã nhanh chóng đứng chặn trước mặt ta.

Khí thế của ấy bùng nổ, trực tiếp nghiền ép Hứa Trì.

Giọng ấy lạnh lùng, sắc bén:

“Hứa thiếu, đây là hội nghị do tôi tổ chức, mà lại ngang nhiên đến đây cướp người, có phải hơi quá rồi không?”

Hứa Trì vừa thấy Cố Tri Lễ, lập tức đổi thái độ, cúi đầu nịnh nọt:

“Hóa ra là Thái tử gia!”

“Thật xin lỗi vì đã phiền ngài.

“Không có chuyện cướp người đâu, đây là vợ tôi, ấy chỉ đang giận dỗi thôi, chúng tôi sẽ về ngay.”

Sắc mặt Cố Tri Lễ lạnh như băng, ánh mắt mang theo áp lực vô hình, khiến người đối diện không rét mà run.

Giọng ấy đầy uy hiếp:

“Vợ ?”

“Nhưng thái độ của ấy, có vẻ không giống như .”

Tôi lập tức lên tiếng:

“Chúng tôi đã ly hôn rồi, tôi không còn là vợ ta.”

Trong mắt Cố Tri Lễ lóe lên tia thỏa mãn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Anh ấy mím môi, giọng điệu chậm rãi đầy nguy hiểm:

“Hứa thiếu, định đến đây hội nghị của tôi sao?”

Hứa Trì hoảng hốt, theo bản năng buông tay tôi ra.

“Thái tử gia, là hiểu lầm thôi, là hiểu lầm!”

“Tôi đi ngay đây, đi ngay!”

Sau khi rời khỏi, Hứa Trì đổi số điện thoại và nhắn tin cho tôi:

【Lâm Thư, tại sao Thái tử gia lại đích thân can thiệp vào chuyện nhỏ này?】

【Sao hắn ta lại bảo vệ em như ?】

【Em có quyến rũ hắn ta không?】

【Anh cảnh cáo em, hắn ta là Cố Tri Lễ, Thái tử gia của kinh thành, nổi tiếng tàn nhẫn, em mà dây vào hắn, em chết chắc!】

Tôi nhạt, không thèm trả lời.

Lập tức chặn số điện thoại mới của ta.

Tôi sống hay chết, không cần ta lo.

Sau đó, Hứa Trì liên tục đổi số, cố gắng liên lạc với tôi.

Anh ta rằng ta biết mình sai rồi.

Nói rằng sống nửa đời bên nhau, tôi đã trở thành một phần trong ta, càng lâu càng nhận ra không thể thiếu tôi.

Nói rằng chỉ cần tôi quay về, ta sẵn sàng xin lỗi.

Anh ta thậm chí nhờ hết bè chung đến khuyên bảo, mong tôi quay lại.

Nhưng thái độ của tôi luôn kiên định.

Bạn bè không can thiệp, tôi vẫn giữ mối quan hệ bình thường.

Nhưng chỉ cần ai đứng về phía Hứa Trì, tôi lập tức chặn luôn cả người đó.

Sau vài tháng tốn công vô ích, Hứa Trì cuối cùng cũng dần dần im lặng.

16

Sau này, tôi và Cố Tri Lễ tổ chức hôn lễ linh đình.

Nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ rằng, chỉ một tháng sau khi kết hôn, tôi đã mang thai.

Rồi ba năm sau, tôi sinh hai đứa con, đủ nếp đủ tẻ.

Cuộc sống hạnh phúc viên mãn.

Sau khi sinh đứa con thứ hai, trong lúc ở cữ, tôi nhận một cuộc gọi từ số lạ.

Bắt máy, giọng vang lên lại là của Hứa Trì.

Dường như ta đã uống rượu, giọng lè nhè say khướt.

Tôi không gì, lập tức dập máy.

Nhưng Hứa Trì không bỏ cuộc, liên tục gọi lại.

Lúc này, Cố Tri Lễ đang thay tã cho con, ấy tò mò hỏi:

“Ai gọi thế vợ?”

Tôi đáp: “Là chồng cũ.”

Nghe , Cố Tri Lễ lập tức hứng thú, nhanh chóng chạy đến.

“Bắt máy đi, nhanh lên!”

Tôi thẳng thắn: “Không muốn nghe.”

“Không sao không sao, muốn nghe. Để bật loa ngoài nhé, không vợ?”

Thấy tôi đồng ý, Cố Tri Lễ vui vẻ nhấn nút nhận cuộc gọi và bật loa ngoài.

Đầu dây bên kia, giọng Hứa Trì đầy men say, năng lộn xộn:

“Tiểu Thư, em đang ở đâu? Anh nhớ em quá!”

“Mấy năm nay vẫn chưa cưới Tiểu Ôn, người từ đầu đến cuối chỉ có em.”

“Mấy lời ngu ngốc trước kia chỉ bậy thôi, chưa từng muốn ly hôn.”

“Nếu không phải vì em không sinh con , sao có thể tìm Tiểu Ôn sinh hộ?”

“Chỉ cần em quay về, lập tức đá ta đi!

“Em cứ coi như có người sinh con giúp chúng ta đi, mình tái hôn nhé?”

“Anh thề, sẽ không để thằng bé biết em không phải mẹ ruột nó đâu.”

“Ba người chúng ta sẽ rất hạnh phúc!”

Cố Tri Lễ nghe xong, không nhịn mà bật .

Anh ấy thẳng thắn phản pháo:

“Xin lỗi nhé Hứa thiếu, Tiểu Thư vừa mới sinh con thứ hai, đang ở cữ đấy.

“Chắc là không rảnh để tái hôn với đâu.”

“À đúng rồi, nhắc một chuyện.

“Cô ấy sức khỏe tốt lắm, ba năm sinh hai đứa, nên tôi khuyên nên đi xét nghiệm ADN với đứa con của Tiểu Ôn đi.”

“Chắc chắn không phải con đâu.”

Đầu dây bên kia, Hứa Trì gần như không tin nổi vào tai mình.

Anh ta gào lên điên cuồng:

“Mày là ai? Dám bịa chuyện!

“Mày có tin tao xử mày không?”

“Tiểu Thư đâu? Đưa ấy nghe máy!”

Cố Tri Lễ thản nhiên đáp:

“Tôi là chồng của ấy, Cố Tri Lễ.”

Nghe đến cái tên này, đầu bên kia bỗng im bặt.

Hứa Trì hoảng loạn đến mức giọng run rẩy:

“Cái… cái gì?

“Mày mày là ai? Cố… Cố Tri Lễ?”

“Không… không thể nào…

“Tiểu Thư sao có thể kết hôn với người khác?

“Càng không thể nào lấy Thái tử gia!”

“Con của Tiểu Ôn cũng không thể không phải của tao…

“Không thể nào… không thể nào…”

Cố Tri Lễ chẳng thèm nghe tiếp tiếng kêu gào của ta, thẳng tay dập máy.

Sau đó, ấy quay sang tôi, vẻ mặt như đứa trẻ vừa lập công trạng, hí hửng khoe:

“Vợ ơi, giúp em trả thù rồi! Anh có giỏi không?”

Tôi bật trước vẻ mặt đáng của ấy:

“Anh chẳng khác nào đâm thẳng vào tim người ta.”

Cố Tri Lễ rất hài lòng với kết quả:

“Thì cố ý đấy!

“Ai bảo trước đây hắn ta dám bắt nạt vợ !”

Kể từ hôm đó, Hứa Trì không còn dám phiền tôi nữa.

Còn tôi và Cố Tri Lễ, cuộc sống ngày càng ngọt ngào viên mãn.

Sau khi con đầy tháng, vì có cả đội bảo mẫu chăm sóc hai nhóc tì, Cố Tri Lễ lập tức đưa tôi đi du lịch vòng quanh thế giới.

Chúng tôi rời đi vài tháng, đến khi quay lại, cuộc sống vẫn êm đềm như thế.

17

Đến tiết Thanh Minh, tôi trở về quê để viếng mộ cha mẹ.

Bạn bè cũ biết tin tôi về, rủ tôi đi tụ tập, Giang Trình cũng có mặt.

Sau vài ly rượu, Giang Trình nhắc đến Hứa Trì:

“Lâm Thư, em có nghe tin chưa?

“Con trai của Hứa thiếu, hóa ra không phải con ruột của ta.”

“Chuyện này ầm ĩ lắm.”

“Sau khi xét nghiệm ADN, Hứa thiếu lập tức đuổi mẹ con Dương Ôn ra khỏi nhà!”

Tôi nghe xong, không bình luận gì.

Đúng lúc này, Cố Tri Lễ nhắn tin đến:

【Vợ ơi, đến trước cửa rồi, đang đợi em.】

Tôi nhắn lại:

【Sắp xong rồi, em ra ngay.】

Anh ấy trả lời:

【Không vội, lâu rồi bè mới gặp nhau, cứ trò chuyện thoải mái nhé.】

Tôi gửi lại một sticker dễ thương.

Giang Trình vẫn tiếp tục kể:

“Dương Ôn tất nhiên không chịu đi.

“Hứa thiếu tức giận đến mức đánh ta một trận suýt chết, còn đe dọa nếu không cút đi, ta sẽ thằng nhóc kia.”

“Từ sau chuyện đó, Hứa thiếu chìm trong men rượu, chẳng buồn quản lý công ty nữa.

“Tập đoàn Hứa Thị đang ngày càng xuống dốc.”

“Anh ta ta đã hiểu ra lỗi lầm của mình, trách bản thân có mắt không tròng, đánh mất người phụ nữ ta nhất, để rồi cuối cùng chỉ còn lại một kẻ phản bội.”

Nói đến đây, Giang Trình dò xét tôi, giọng điệu có chút chờ mong:

“Nếu cứ tiếp tục như , Hứa Thị sớm muộn gì cũng sản, còn Hứa thiếu cũng sẽ hoàn toàn suy sụp.

“Anh em chúng tôi khuyên thế nào ta cũng không nghe.

“Nhưng nếu em ra mặt khuyên bảo, có lẽ ta sẽ vực dậy .”

Tôi cất điện thoại, nhấp một ngụm trà.

Hương trà lan tỏa, vị thanh mát, rõ ràng là loại trà thượng hạng.

Tôi nhẹ nhàng đáp:

“Không đi.”

Giang Trình có chút kích :

“Dù gì cũng là người em đã mười mấy năm, em thật sự không quan tâm đến sống chết của ta nữa sao?”

Tôi mỉm , nụ không chạm đến đáy mắt:

“Ngay giây phút ký vào đơn ly hôn, chuyện sống chết của ta đã không còn liên quan đến tôi nữa rồi.”

Không đợi ta thêm, tôi đặt ly trà xuống, đứng dậy, rồi quanh với mọi người:

“Mọi người, xin lỗi nhé, tôi xin phép về trước.

“Chồng tôi đang đợi ngoài cửa, tối nay chúng tôi phải trở về kinh thành rồi.”

Hết truyện

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...