7
Đêm giao thừa, tôi tiến thêm một bước gần hơn đến cái chết.
Hôm đó, Diệp Hoan đăng một video tay trong tay với Dư Tận.
“Ngày thứ 25 đếm ngược đến cái chết, cùng người mình đón năm mới, thật mong thời gian có thể dừng lại mãi mãi.”
Dưới phần bình luận, có người hỏi:
“Tại sao chị lại biết chính xác thời gian mình sẽ chết như ?”
“Dù cảm thật, có phải đây chỉ là chiêu trò để nổi tiếng không?”
Diệp Hoan trả lời:
“Tôi còn mong điều đó hơn ai hết.”
“Nhưng… bác sĩ thực sự rằng tôi nhiều nhất chỉ còn sống ba tháng nữa.”
Người dùng trước đó đặt nghi vấn bị tấn công bởi hàng loạt bình luận, cuối cùng buộc phải xóa bài viết.
Tôi điềm nhiên lướt qua video của ấy, rồi lên mạng tìm một chuyên gia trang điểm.
Hôm nay là ngày thành phố rực rỡ pháo hoa, tôi muốn chụp ảnh kỷ niệm cùng pháo hoa.
Chuyên gia trang điểm đến vào lúc trời đã sập tối.
Tôi cố gắng để bản thân trông có sức sống hơn một chút, ấy vẫn hơi ngạc nhiên.
Cũng phải thôi, bây giờ tôi gầy gò, mặt vàng vọt, má hõm sâu.
Chỉ tiếc rằng, những thay đổi này, Dư Tận chưa bao giờ quan tâm.
“Xin lỗi, vì bệnh nên da không tốt lắm, chắc cần dùng nhiều phấn nền của .”
Chuyên gia trang điểm lúc này mới lấy lại tinh thần, vội đỡ tôi ngồi xuống và liên tục xua tay.
Cô ấy vừa trang điểm vừa cố ý chuyện để tôi vui.
“Chị là khách xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, mặt đẹp quá, không trang điểm cũng là đại mỹ nhân rồi.”
“Tối nay định đi đâu đón năm mới ?”
Nghĩ đến cảnh tượng sôi tối nay, tôi bật .
“Ra quảng trường, tham gia đếm ngược.”
“Đi hẹn hò với trai à? Để tôi trang điểm cho chị thật xinh.”
Tôi chớp mắt, chậm rãi đáp: “Bạn trai đi cùng người khác rồi, chỉ có mình tôi thôi.”
Cô ấy ngớ người, áy náy một câu xin lỗi.
Tôi lắc đầu, có gì đâu.
Cơ thể thế này mà vẫn có thể ra ngoài đón năm mới, tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Còn chuyện , đó không phải thứ tôi cần quan tâm lúc này.
8
Tôi như mở nút chai, trò chuyện với chuyên gia trang điểm rất lâu.
Bị người tám năm đội mũ xanh là chuyện quá xấu hổ để kể với bè.
Nhưng trước một người xa lạ vừa mới quen, tôi lại có thể thoải mái giãi bày.
Đêm xuống, tôi trang điểm xong, bắt xe đến quảng trường.
Ngày cuối năm, vợ chồng, người , cả những gia đình dẫn theo con cái đều đổ ra đường.
Tôi đi dạo một mình trong quảng trường, dừng chân trước một quầy trò chơi ném vòng.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà xa lạ trước mắt, tôi bỗng khựng lại.
“Haha, con giỏi quá, con thỏ nhỏ đó đáng quá, lấy về cho mẹ nhé?”
Từ khi ba mẹ ly hôn, tôi chưa từng gặp lại bà ấy.
Tôi biết bà tái hôn, sinh thêm con và hiện giờ sống rất hạnh phúc.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh này, mắt tôi bất giác cay xè.
Tôi lặng lẽ đứng đó , bé kia bất chợt quay đầu lại.
“Nhìn gì con?”
Bà ấy cũng ngẩng đầu, ánh mắt chúng tôi chạm nhau và bà sững sờ.
Nhưng rất nhanh, trong mắt bà hiện lên một chút khó chịu.
Chữ “mẹ” nghẹn lại nơi cổ họng.
Tôi nghĩ, chắc bà cũng không muốn nghe tôi gọi như thế.
“Mẹ, chị kia cũng muốn chơi sao?”
Bà ấy liếc tôi, kéo tay bé rời đi.
“Người lớn rồi còn chơi trò trẻ con, không sợ người khác cho à?”
Tôi thở dài, mắt hơi ướt.
Đang cảm thấy lòng có chút trống trải, chợt có người vỗ nhẹ lên vai tôi.
Quay đầu lại, tôi nhận ra đó là cầu hôn ở bệnh viện hôm trước, Lý Tây Tây.
Cô ấy vẫn ngồi trên xe lăn, tôi theo phản xạ tìm bóng dáng chàng trai kia xung quanh.
Nhưng ấy lại đỏ mắt, nặn ra một nụ .
“Tôi và ấy chia tay rồi.
“Anh ấy quá tốt, tôi bị ung thư xương vẫn muốn cưới tôi. Nhưng ấy mới 25 tuổi, sao có thể gánh nỗi đau mất vợ sớm như ?”
Tôi ngạc nhiên, há miệng định không biết nên an ủi thế nào.
Thế là, tôi đành kể ra câu chuyện khổ sở của chính mình.
Kể xong, cũng gần đến 12 giờ đêm.
“Sao hả? Có phải tôi còn thảm hơn không?”
Tôi định ấy vui, lại tức giận.
“Trên đời lại có loại đàn ông như ? Rõ ràng là tên sở khanh thời hiện đại.”
Tôi lắc đầu: “Anh ta còn đang tính một tháng sau cưới tôi đấy.”
“Khinh! Loại người như chết rồi tôi cũng chẳng thèm đến khóc mộ.”
Lý Tây Tây tức giận thay tôi, cũng vơi đi cảm giác u ám trong lòng tôi khi nãy.
Quảng trường bắt đầu đếm ngược.
Chúng tôi hòa cùng đám đông, hét to:
“3!
“2!
“1!
“Năm mới vui vẻ!”
Tôi cầm điện thoại, chụp ảnh selfie cùng ấy.
Cô ấy bức ảnh rồi lên, vỗ đùi :
“Nhìn chúng ta kìa, một con hói đầu, một người gầy đến dị dạng.
“Bức ảnh này, đẹp nhất chắc chỉ có pháo hoa thôi.”
Đúng , khoảnh khắc pháo hoa bung nở thật đẹp.
Chỉ tiếc rằng nó chóng tàn, vụt tắt quá nhanh.
Giống như chúng tôi .
9
Diệp Hoan lại cập nhật video mới.
Khi duyên phận giữa người với người cạn kiệt, có lẽ ngay cả ở một nơi nhỏ bé như thế này cũng khó mà gặp nhau.
Chúng tôi ở cùng một quảng trường, cùng ngắm một màn pháo hoa.
Họ cũng giống như phần lớn các cặp đôi, hôn nhau say đắm khi pháo hoa nở rộ.
Dư Tận đối xử với ấy như nâng niu một đứa trẻ, thậm chí còn hà hơi vào tay ấy để giữ ấm.
Rõ ràng, ta xem ấy như bảo vật.
Tôi tắt điện thoại và đi ngủ, vì còn những việc quan trọng hơn đang chờ tôi .
Ngày thứ 20 trong đếm ngược.
Sáng sớm, khi đánh răng, nướu của tôi chảy máu, nước trong miệng toàn là màu đỏ.
Hệ miễn dịch đình công, thuốc hạ sốt cũng không thể kiểm soát nhiệt độ cơ thể đang tăng vọt của tôi.
Nhưng tôi vẫn đến công ty của Dư Tận.
Vừa thấy tôi, trợ lý của ta đã căng thẳng như gặp kẻ thù.
“Phu nhân, sao chị lại đột ngột đến công ty?”
“Không có chuyện gì lớn đâu, cứ việc của mình đi.”
Từ khi công ty ổn định, tôi không việc nữa.
Dư Tận sợ tôi buồn chán, nên sắp xếp cho tôi một chức danh hữu danh vô thực ở công ty.
Giờ sắp rời đi, tôi muốn cắt đứt mọi thứ liên quan đến ta.
Tôi bước vào, trợ lý cố gắng cản tôi với vẻ lúng túng khó xử.
Mất kiên nhẫn, tôi dừng lại và hỏi:
“Sao? Dư Tận dặn không cho tôi vào công ty nữa à?”
Trợ lý đỏ mặt, còn chưa kịp trả lời thì một giọng nũng nịu vang lên.
“Giám đốc Dư, tối nay mình tổ chức tiệc liên hoan công ty không?”
Trợ lý đưa tay ôm trán, trông như bị phát hiện bí mật.
Anh ta cứng người quay lại từng chút một, và trước mắt tôi là Dư Tận cùng Diệp Hoan – người tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần trong các video.
Vốn luôn nghiêm túc trong công việc, mà ta để ấy khoác tay mình ngay trong công ty.
“Tiệp, em đến đây gì?”
Dư Tận theo phản xạ đẩy ấy ra, trong mắt thoáng hiện sự bối rối mà đã lâu tôi không thấy.
Vẻ mặt đó, trước đây ta thường có mỗi khi tôi giận.
Nhưng giờ, khi tôi không vui, ta chỉ thấy phiền phức.
“Tiệp, em đừng hiểu lầm. Đây là… đây là em của một cổ đông.”
Dư Tận cố gắng che giấu, còn Diệp Hoan lại ngang nhiên , nhướng mày đầy thách thức.
Cô ấy tinh nghịch tiến lại gần, tay đặt lên cánh tay Dư Tận.
“Chị là ai ? Sao em chưa từng gặp qua?
“Chị ơi, tối nay giám đốc Dư mời cả công ty ăn tiệc, chị có muốn đi cùng không? Đừng khách sáo nhé.”
Cô ấy muốn khẳng định chủ quyền, dùng cách này để chọc tức tôi.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ thật sự tức giận.
Nhưng giờ đây, tôi không còn sức để quan tâm.
Tôi cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt, thẳng vào họ, giữ cho ánh mắt không dao .
“Không cần đâu, các người cứ chơi vui vẻ.”
Nói xong, tôi đi thẳng đến phòng nhân sự.
Dư Tận đuổi theo từ phía sau, giọng lộ rõ vẻ khó chịu.
“Tiệp, em thực sự hiểu lầm rồi. Vì một chút hiểu lầm mà tỏ thái độ không lịch sự như , có phải không hay lắm không?”
Khi Dư Tận kéo tay tôi, tôi loạng choạng, suýt ngã xuống đất.
“Sao thế?”
Nếu Dư Tận chịu để ý, chắc chắn sẽ nhận ra cánh tay tôi giờ đã gầy đi rất nhiều so với trước.
Nhưng không nhận ra, và tôi cũng không định ra.
Mắt tôi hơi tối lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh muốn tôi ở lại à?”
Dư Tận á khẩu: “Không, ý là…”
Tôi đẩy tay ra, còn vỗ nhẹ vào cánh tay mình.
“Anh cứ tận hưởng bữa tiệc đi, đừng bận tâm đến tôi.”
Nói xong, tôi đến phòng nhân sự hủy bỏ vị trí của mình tại công ty.
Sau khi về nhà, tôi liên lạc với người môi giới, bán hết cổ phần của tôi trong công ty này.
Nếu phải cắt đứt, thì cắt đứt cho sạch sẽ.
Bạn thấy sao?