Quay lại chương 1 :
“Thế còn ta thì sao?!”
Mắt Tống Dĩnh sáng rực lên vì vui mừng, lập tức chạy lại nũng nịu:
“Ông ơi! Cuối cùng ông cũng tới rồi! Ông xem ấy kìa—”
Nhưng ông cụ từ đầu đến cuối không hề liếc ta lấy một cái, mà chỉ tôi với ánh mắt đầy mong đợi:
“Tiểu Quản, vừa rồi bên ngoài ta nghe thấy cả rồi… cậu không thể vì nể mặt ông già này một chút sao?”
“Ông nội Tống, không phải cháu không nể mặt ông, mà thật sự là cháu bất lực.”
Đối mặt với cố nhân của ông nội, tôi không nỡ cứng rắn tuyệt , chỉ là giọng đầy khó xử.
Ông cụ Tống vốn hiếm khi ra mặt, nghe tôi liền hiểu là tôi có khúc mắc trong lòng, vỗ mạnh tay lên thành xe lăn rồi cất tiếng:
“Tiểu Quản, cháu có gì không vui, cứ thẳng với ông! Còn nữa, hai đứa ly hôn từ lúc nào mà không ai với ông một tiếng?”
Thấy ông sẵn sàng lắng nghe, tôi bắt đầu chậm rãi kể lại mọi khổ tâm trong thời gian qua từ việc bị chà đạp lòng tự trọng cho đến những tổn thương lặng lẽ gánh chịu.
Ông cụ Tống nghe mà mấy lần trừng mắt Tống Dĩnh.
Còn ta thì cúi đầu im lặng đứng sau lưng ông, như một con chim cút rụt cổ.
Nghe xong hết, ông cụ Tống thở dài nặng nề:
“Tiểu Quản à, ông hiểu hết. Nhưng con bé Tống Dĩnh nhà ông, từ nhỏ bị ông chiều hư rồi! Còn cái tên quản lý với trưởng ca mà cháu , ông sẽ đuổi hết!”
Nghe ông , tôi cũng coi như phần nào hài lòng.
Ông cụ tiếp, giọng đầy chân thành:
“Còn chuyện Dĩnh và Lý Vi ấy à… bọn nó chẳng qua là phản kháng lại ông thôi, ông cũng chưa bao giờ đồng ý chuyện đó. Hai đứa là vợ chồng, có gì mà không vượt qua ? Dù giờ ly hôn rồi, sớm muộn gì cũng hóa giải thôi.”
Lời ông đầy cảm , tôi lại cảm thấy càng nghe càng đắng chát, chỉ lắc đầu, giọng kiên quyết:
“Không thể hóa giải đâu ông ạ. Tống Dĩnh không chỉ đơn thuần là quay lại với Lý Vi — ấy đã ngoại cả về thể xác rồi!”
Lời tôi vừa rơi xuống, sắc mặt Tống Dĩnh lập tức trắng bệch, bật thốt lên:
“Anh dối!”
Ông cụ Tống cũng vô cùng kinh ngạc, người sống từ thời phong kiến, sao có thể chấp nhận chuyện như .
“Tiểu Quản, cái gì cũng phải có bằng chứng. Dù sao Tống Dĩnh cũng là con , không thể bừa .”
Tôi không nhiều, rút điện thoại ra đưa đoạn tin nhắn Lý Vi gửi tôi hôm trước.
Ông cụ sững người, còn Tống Dĩnh thì ngơ ngác, luống cuống định biện minh:
“Không phải đâu ông ơi! Lúc đó cháu với Quản Lỗi đã xong thủ tục ly hôn rồi, không tính là ngoại !”
“Vậy à? Thế cái này thì sao?!”
Tôi lại đưa thêm vài chứng cứ — đều là từ khách sạn, mà thời gian thì sớm hơn rất nhiều.
Từ lúc Lý Vi gửi tôi tọa độ, tôi đã nghi ngờ, sau khi tra kỹ thì đúng là có vấn đề.
“Cô…! Đồ bất hiếu! Cô không cần mặt mũi thì nhà họ Tống vẫn cần!”
Ông cụ Tống tức đến đỏ mặt, gần đất xa trời mà còn bị cháu bôi tro trát trấu, phải hít sâu vài lần mới ổn định lại hơi thở.
“Ta mặc kệ nữa, từ giờ đừng ra ngoài nhận là cháu ta! Long Phụng Các, toàn quyền giao cho Tiểu Quản! Trợ lý, chuẩn bị chuyển nhượng đi!”
“Cái gì? Ông cái gì cơ?! Tại sao lại là ta?!”
Tống Dĩnh sững sờ, nhất là khi nghe đến chuyện giao cả Long Phụng Các cho tôi, thì hoàn toàn không thể chấp nhận .
“Giao cho ai là chuyện của ta. Đây là món nợ phải trả cho cậu ấy! Và từ nay, đừng gọi ta là ông nữa!”
Trước lời tuyên bố cuối cùng ấy, tôi chỉ còn biết im lặng, chấp nhận trong bất đắc dĩ.
Ông cụ ho vài tiếng rồi người đưa đến bệnh viện, hoàn toàn không thêm lời nào với Tống Dĩnh, cũng không cho ta lên xe.
“Ông ơi!”
Tống Dĩnh nước mắt giàn giụa, tuyệt vọng theo bóng ông nội khuất dần.
Đến khi quay đầu lại, ta đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
“Cô gì thế này? Tôi không gánh nổi đâu!”
Tôi lùi lại mấy bước, nhướng mày người phụ nữ đang quỳ trước mặt.
Tống Dĩnh quỳ rạp dưới đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Bạn thấy sao?