Người Kế Nhiệm Bất [...] – Chương 2

“Đầu bếp món Âu tới đây gì? Không biết dùng dao Trung đấy chứ?”

“Chuẩn luôn, chắc đến hoa dao cũng chẳng biết chém sao cho đẹp, đòi bếp trưởng?”

Nghe thấy những lời đó, sắc mặt Lý Vi sa sầm, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Quản Lỗi, mấy người có không phục cũng vô ích. Đây là ý của chủ tịch, ấy muốn thay đổi mô hình truyền thống của ẩm thực Trung Hoa, kết hợp với tinh hoa ẩm thực quốc tế để món fusion.”

Nói đến đây, ta dừng lại một chút, hơi ngẩng đầu về phía tôi.

“Cái lối nấu nướng cũ kỹ của ấy hả, sớm lỗi thời rồi! Chủ tịch bảo cút thì bắt buộc phải cút thôi!”

Tôi bật thành tiếng: “Thế à? Cậu vội vàng một đống như thế, là vì thật sự chủ tịch muốn , hay chỉ vì mối xưa còn vương vấn, trong lòng cậu tự biết rõ.”

Lời vừa dứt, nụ trên mặt tôi cũng biến mất hoàn toàn, không khí lập tức ngưng đọng lại.

Sắc mặt Lý Vi càng thêm khó coi.

Bởi vì ta chính là mối đầu của Tống Dĩnh.

Năm năm trước, Long Phụng Các kinh doanh lao dốc, ông cụ nhà họ Tống – ông nội của Tống Dĩnh – nhờ vào mối giao cũ, tìm đến ông nội tôi, vốn là truyền nhân của một đời ngự trù.

Hai cụ từng cùng vào sinh ra tử thời chiến, ông nội tôi tuổi cao sức yếu, không thể tự mình ra tay, liền phái tôi đến giúp Long Phụng Các vực dậy danh tiếng.

Để củng cố mối quan hệ, ông cụ Tống thậm chí còn tính chuyện kết thân hai nhà, nên Tống Dĩnh và Lý Vi bị ép phải chia tay.

Nghe khi ấy Tống Dĩnh phản đối dữ lắm, sau này tôi hỏi ấy có hối hận không, trên mặt lại chẳng có chút biểu cảm gì gọi là nuối tiếc.

Nhìn qua thì giống như ấy cam lòng.

Tôi cũng tưởng rằng ấy đã buông bỏ, nên mới gật đầu đồng ý cùng ấy vun đắp cảm.

Nhưng giờ lại, có lẽ Tống Dĩnh và Lý Vi chưa từng dứt cũ!

Trong lòng tôi trào lên một nỗi thất vọng khó diễn tả với Tống Dĩnh.

Chung sống nhiều năm, dù không có , cũng nên có chút nghĩa. Vậy mà giờ ấy lại không một chút do dự vứt bỏ tôi!

Nghĩ tới đây, tôi Lý Vi, giọng bình tĩnh hỏi:

“Cậu thật sự muốn ngồi vào vị trí này của tôi sao?”

Sắc mặt Lý Vi chập chờn bất định, vừa định mở miệng thì ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót dồn dập.

Tống Dĩnh bước vào trong chiếc áo măng tô hàng hiệu, không chút do dự khoác tay Lý Vi, môi đỏ nhếch lên thành một nụ .

“Muốn!”

Không để tôi kịp lên tiếng, Tống Dĩnh đã ngẩng cao đầu tuyên bố đầy lý lẽ:

“Mấy người gì nãy giờ tôi đều nghe hết rồi. Quản Lỗi, đã thì tôi cũng không cần giấu nữa! Đúng, tôi vẫn còn Lý Vi, mấy năm nay tôi chưa từng thật lòng !”

Tôi thấy rõ ánh mắt của gã quản lý và trưởng ca tiền sảnh lập tức trở nên đầy vẻ hả hê, chờ xem kịch vui.

Tống Dĩnh tiếp tục , giọng lạnh tanh:

“Hồi đó lấy là để cứu Long Phụng Các! Giờ nhiệm vụ của tôi – thân là trưởng nữ nhà họ Tống – đã hoàn thành, tôi cũng có quyền theo đuổi của mình!”

Tôi không ngờ ta lại có thể ra mọi chuyện một cách thản nhiên như thế, giận quá mà bật , nắm tay siết đến phát ra tiếng răng rắc mới buông ra.

“Được thôi! Nhưng chuyện theo đuổi này, ông cụ Tống có biết không?”

Nghe tôi nhắc đến ông nội, vẻ mặt Tống Dĩnh lập tức cứng đờ, giọng cũng chột dạ hơn.

“Ông tôi tuổi đã cao, không can dự vào chuyện trong tập đoàn nữa! Quản Lỗi, đừng mong lấy ông ấy ra để áp chế tôi! Giờ tôi tự quyết rồi!”

Tên quản lý lập tức hùa theo, giọng sốt ruột:

“Nghe thấy chưa? Chủ tịch đã rồi, ấy muốn cút!”

Tên trưởng ca càng không biết ngượng, khẩy :

“Quản Lỗi, như thế là đủ rồi đấy! Dù có không cam tâm thì thứ không thuộc về mãi mãi cũng sẽ không phải của ! Bám riết gì?”

Tôi đang cố kìm nén cơn giận, thì Lý Vi lại đắc ý bật ra câu:

“Quản Lỗi, chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Tống thôi! Giờ hết giá trị thì bị đá đi là đương nhiên!”

“Cậu cái gì?!”

Tôi lập tức bước lên túm lấy cổ áo hắn, không chờ ai phản ứng đã vung tay thẳng vào mặt hắn.

Lý Vi hét lên vì đau, Tống Dĩnh hoảng hốt lao tới, giữ chặt lấy cổ tay tôi.

“Quản Lỗi! Anh điên rồi à?! Đây là Long Phụng Các, còn chưa đến lượt loạn!”

Tôi nghiêng đầu người vợ đã sống chung suốt năm năm, lòng đau như dao cắt.

Lúc nãy cả đám người thay nhau nhục tôi, ta chẳng hé một lời.

Giờ Lý Vi bị ăn một cú , lại lập tức lao ra đau xót.

“Còn không buông ra?! Anh định cái gì nữa đây?! Anh muốn mất mặt đến à?!”

Tống Dĩnh gào lên, thấy tôi vẫn không nhúc nhích, mắt lập tức trừng lớn, đầy giận dữ.

Tôi bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, buông cổ áo Lý Vi ra, giọng khàn hẳn đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...