Người Hàng Xóm Thép – Chương 4

17

Tần Dũng đã nghĩ mình có thể buông tay, chỉ cần từ xa Y Y hạnh phúc là .

Nhưng bắt đầu không ngủ suốt cả đêm, cuộc sống trở nên khô khan và nhàm chán.

Dần dần, nhận ra mình dường như đã mất hết hứng thú với mọi thứ.

Công việc, cuộc sống đều đều, lòng như nước chết.

Anh ngày ngày đứng trên ban công, trộm bóng dáng Y Y từ xa, như một người băng giá cuối cùng cũng cảm nhận hơi ấm.

Nhưng biết, Y Ykhông muốn gặp .

Vậy là chỉ có thể nép mình trong góc, ngày qua ngày chịu đựng.

Đợi thêm một chút nữa.

Anh nghĩ, đợi đến khi Y Ycó trai rồi, sẽ có thể hoàn toàn buông tay…

Nhưng không ngờ rằng, ngày đó đến nhanh như , bất ngờ đến mức không kịp chuẩn bị.

Người đàn ông kia trông hoàn hảo với Y Y.

Nhưng tại sao tim lại đau như ?

Anh nhận ra, khi ngày đó đến thật sự, chẳng thể nào chúc phúc cho họ .

18

“Y Y.” Tôi mở cửa, nước mắt lưng tròng, “Anh đúng là một thằng ngốc… thằng ngốc lớn!”

Tôi lao vào lòng ấy, hít lấy mùi hương quen thuộc, để nước mắt thấm ướt áo .

“Ừ, cảm ơn Y Y không ghét bỏ.”

Tần Dũng đỏ mắt, vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng như ôm một báu vật đã mất và tìm lại .

Anh thầm hứa trong lòng, sau này nhất định phải vươn lên, dù có phải bỏ cả mạng sống cũng phải cho Y Y một cuộc sống tốt đẹp hơn.

19

“Không , phải đợi kết hôn rồi…”

Tần Dũng thở dốc, ấy cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau khiến đầu óc trở nên tỉnh táo hơn. Tôi tức giận đến mức gần như mất kiểm soát, “A” một tiếng, tôi hung hăng cắn vào cằm .

Để lại một vết cắn nông.

“Tần Dũng, thật là đáng ghét!”

“Được rồi, rồi, lại ghét rồi.”

Anh ấy nhẹ, môi áp vào trán tôi.

Đôi tay ấm áp, khô ráo của nhẹ nhàng xoa bóp cổ tôi, vừa thân mật vừa dịu dàng.

Tôi thở dài một hơi, cơ thể đang căng thẳng dần dần trở nên bình tĩnh lại. Như một con mèo nhỏ, tôi vùi đầu vào lồng ngực vững chãi của , nhẹ nhàng cọ cọ.

“Anh không cho em ăn thịt, em sẽ bị suy dinh dưỡng mất, có nhẫn tâm đóa hoa nhỏ của khô héo không?”

Nếu đương mà không ăn thịt thì có khác gì việc sống một mình đâu? Tần Dũng trông có vẻ khó xử, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều đến mức sắp trào ra.

Anh ấy lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt, khẽ thì thầm vào tai tôi: “Dùng tay không? Nếu không, thì… miệng cũng …”

Tôi càng nghe mắt càng sáng, tôi chằm chằm, khiến ngượng đến mức suýt khóc.

“Tần Dũng, thật là hiểu em.”

Anh ấy che mắt lại, tai đỏ ửng như muốn chảy máu: “Cũng không phải… là học vì em…”

Tôi nằm trên giường, tạo dáng quyến rũ, nháy mắt với : “Nhanh lên đi.”

20

Sau khi chính thức xác nhận mối quan hệ với Tần Dũng, tôi đã kiên quyết từ chối lời tỏ của Hạ Du Quân.

Cậu ta tôn trọng quyết định của tôi, vẫn khuyên tôi suy nghĩ kỹ, đừng để một phút bốc đồng mà bỏ lỡ lựa chọn tốt hơn.

Tôi cứng rắn đáp lại rằng tôi tin vào mắt mình. Có thể có người không có ưu thế từ đầu, chưa chắc sau này không có.

Hơn nữa, tôi không muốn trở thành một bình hoa, một người vợ hiền ngoan ngày ngày chỉ biết ở nhà chờ chồng.

Yêu Tần Dũng, lợi ích đến nhanh chóng như thế!

Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào siêng năng, chu đáo và quan tâm như . Mỗi khi tan về nhà, tôi mệt mỏi như con trâu già cày cả ngày, chỉ muốn đổ xuống sofa và không đậy nữa. Nhưng Tần Dũng không thế, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.

Không chỉ việc chăm chỉ hơn, về nhà còn lau nhà, nấu cơm, rửa bát, như muốn ôm hết mọi việc nhà vào mình.

“Tần Dũng, dọn dẹp từng ngóc ngách trong nhà thật sạch sẽ.” Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, “Anh xong hết mọi việc rồi, càng khiến em cảm thấy mình như một kẻ vô dụng.”

Tần Dũng cúi xuống hôn nhẹ vào giữa trán tôi, : “Ngốc quá, mấy việc này với chỉ là chuyện nhỏ. Trước khi ở với em cũng những việc này, bây giờ em thấy, còn khen tôi, đó là lực lớn nhất với rồi.”

“Ư… thật tuyệt vời!”

Tôi ngả vào vòng tay ấy, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trong thế giới của những kẻ vô dụng.

Chỉ cần tôi và Tần Dũng ở nhà, chúng tôi giống như đôi dính liền, không thể tách rời.

Ngay khi chúng tôi đang tận hưởng những ngày tháng ngọt ngào, thì sự xuất hiện của một người đã thay đổi tất cả.

21

Hôm đó, tôi nghỉ phép và ở nhà một mình.

Đang định xem một bộ phim thì chuông cửa vang lên.

Lạ thật, tôi không gọi đồ ăn.

Tôi đi ra cửa, qua mắt mèo.

Ngoài cửa là một người phụ nữ lạ mặt kéo theo một vali.

Cô ta làn da hơi đen, có vẻ ngoài thanh thoát, mái tóc tết hai bím đen bóng.

Cô ta đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt lại đầy mong đợi và háo hức.

Khi tôi đang suy nghĩ không biết có gặp người này ở đâu chưa thì ta lại gõ cửa, gọi to: “Tần Dũng, có ở nhà không?”

À, thì ra là tìm Tần Dũng.

Tôi mở cửa, ta đối diện tôi.

Ánh mắt đầy kinh ngạc, tôi từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Cô là… tôi vào nhầm chỗ rồi à?”

Tôi : “Không, đây là nhà Tần Dũng, tôi là ấy.”

“Bạn ?!” Cô không thể tin , mắt tròn xoe tôi, sau một lúc lâu mới thì thầm, “Anh ấy đã có rồi sao? Tôi đến muộn rồi…”

“Tôi không nghe rõ gì?” Tôi không hiểu đang lẩm bẩm cái gì, “Tần Dũng hiện giờ không có ở nhà, có chuyện gì gấp không?”

“Chẳng lẽ không nhận ra tôi?” Cô hỏi lại.

Chẳng lẽ là người nổi tiếng sao?

Tôi lắc đầu: “Không nhận ra.”

Cô ta khinh bỉ, ánh mắt lộ ra chút đắc ý: “Tôi là người mà Tần Dũng đã hứa hôn hồi nhỏ, ấy không cho sao?”

22

À, thì ra ta chính là người đã bỏ chạy khỏi cuộc hôn ước hồi nhỏ.

Sau này, khi tôi tra hỏi, Tần Dũng đã kể chi tiết cho tôi nghe.

Cô ta tên là Triệu Kim Liên.

Cô ta là con của thân mẹ Tần Dũng, từ nhỏ hai gia đình vui mà “hứa hôn” cho hai đứa trẻ.

Khi còn bé, Tần Dũng không hiểu gì về hôn ước, chỉ biết mẹ bảo phải chăm sóc con của bà Triệu.

Anh ấy coi Triệu Kim Liên như em mình.

Sau lớn lên, mới hiểu chuyện, cảm thấy rất ngượng, muốn thảo luận với gia đình để hủy bỏ cuộc hôn ước ngớ ngẩn này.

Nhưng chưa kịp chuyện, Triệu Kim Liên đã biến mất.

Gia đình ta phải tìm người hỏi thăm khắp nơi mới biết ta bỏ nhà theo một người đàn ông từ tỉnh khác mà quen khi học cấp ba.

Tần Dũng dù có lo lắng cho em , cũng tôn trọng sự lựa chọn của ta.

Hơn nữa, không ai biết rằng trong lòng , thực ra còn nhẹ nhõm một chút.

Tôi chớp mắt hỏi ta: “Cô là Triệu Kim Liên phải không?”

“Đúng .”

“Nhưng Tần Dũng rằng ấy đã cắt đứt liên lạc với từ lâu, và chưa bao giờ có cảm gì với .”

Mặt Triệu Kim Liên thay đổi sắc, vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ: “Cô chẳng hiểu gì về cảm giữa tôi và ấy, tôi phải đợi ấy về.”

Tôi nhướng mày, chẳng hề tức giận, ngược lại còn thấy thú vị như đang xem kịch hay.

“Vậy vào trong ngồi đợi đi.”

Tôi quay lưng bước vào nhà, không để ý đến ánh mắt đầy ghen tị của Triệu Kim Liên đang lướt qua.

23

Sau khi Triệu Kim Liên vào nhà, ta quanh một vòng, vẻ mặt có vẻ hài lòng.

Cô ta đặt vali xuống, ngồi một lát rồi tự nhiên bắt  đầu việc.

Vừa vừa lẩm bẩm: “Hồi nhỏ ấy đã thích nghịch mấy thứ đồ lặt vặt này, quần áo cũng chẳng bao giờ gấp lại đàng hoàng…”

Cô ta như thể mình là chủ nhân của ngôi nhà này.

Tôi khóa cửa phòng ngủ, nằm trên sofa, yên lặng ta việc.

Thỉnh thoảng ta lại phát ra vài tiếng.

“Tần Dũng rất thích đứng trước cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.”

Triệu Kim Liên vội vàng lau cửa sổ đến sáng bóng.

“Cái bàn học này, ấy ngày nào cũng ngồi đây đọc sách.”

Triệu Kim Liên im lặng lau một lượt cái bàn.

“Tủ kia lâu lắm rồi không lau.”

Cô ta ném giẻ lau xuống, giận dữ trừng mắt tôi: “Cô chẳng gì cả, ăn không ngồi rồi, chỉ biết phiền Tần Dũng, chẳng hiểu sao ấy lại thích !”

Tôi che miệng , giả vờ nghiêm túc : “Ai biết ? Có thể ấy chỉ thích kiểu như tôi.”

Triệu Kim Liên suýt nữa nhảy dựng lên, chỉ tay vào tôi mắng: “Cô loại phụ nữ không biết xấu hổ, chẳng biết thương người đàn ông, rồi sẽ bị đá sớm thôi, tôi xem vui vẻ bao lâu!”

Lạ thật.

Cô ta rõ ràng là một khuôn mặt trẻ trung, hành và thái độ lại khiến tôi cảm thấy như đang đối diện với một người mẹ.

Cảm giác này thật khó tả, như có một sự ngắt quãng không thể nào lý giải.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...