13
Sau khi đỡ dậy, mặt tôi hoàn toàn lộ ra trước mắt họ.
Tôi lập tức giả vờ ngất xỉu.
“Ôi trời ơi… đau đầu quá…”
Muốn tiếp tục nghe xem chuyện thất của Lâm Húc Trì là như thế nào.
Cậu bé hoảng hốt:
“Á! Chị ơi, chị bị ngất rồi! Mau đưa đi bệnh viện… Ấy? Mà ơi, sao thấy chị ấy rồi lại đơ ra thế?”
Lâm Húc Trì bối rối:
“Không… không có gì.”
Cậu bé liếc ấy đầy nghi ngờ:
“Anh dối, lắp bắp kìa!”
Lâm Húc Trì trầm mặc một lát, rồi đột nhiên hỏi:
“Tiểu Sơn, em không kể chuyện hôm qua than thở với em cho ai nghe, đúng không?”
Cậu bé lập tức vỗ ngực đảm bảo:
“Tất nhiên là không rồi! Em tuyệt đối không kể chuyện bị crush chê bai cho ai nghe đâu!”
“…
Lâm Húc Trì lập tức cứng đờ người.
Tôi nhíu mày.
Bị crush chê bai?
Tôi đột nhiên nhớ lại tối qua lúc sờ cơ bụng của Lâm Húc Trì.
Rõ ràng thể hình của ấy rất đẹp mà.
Vậy nên crush của ấy hẳn là người có tiêu chuẩn rất cao?
Nếu ấy thực sự khóc vì chuyện thất …
Thì tôi giúp ấy lấy lòng crush, xem như trả ơn chuyện giảm giá bấy lâu nay đi!
Tôi giả vờ chậm rãi tỉnh dậy, ngáp một cái, rồi quanh như thể không biết chuyện gì xảy ra.
“Ơ? Đây là đâu? Anh Lâm Húc Trì? Sao lại ở đây?”
Sau khi nghe họ kể lại chuyện tôi bị ngã, rồi ngất đi, tôi lần lượt cảm ơn từng người.
Đột nhiên, giọng của Lâm Húc Trì vang lên bên tai:
“Lục tiểu thư, em… không nghe thấy gì chứ?”
Tôi chớp mắt:
“Có nghe thấy với Tiểu Sơn chuyện.”
Lâm Húc Trì thoáng hoảng hốt.
Tôi bình thản bổ sung:
“Nhưng nghe không rõ, chỉ lờ mờ nghe thấy một câu gì đó về thể hình không đẹp thôi.”
Tôi cố ý giấu nhẹm đi chuyện mình đã nghe hết.
Vì tôi biết, Lâm Húc Trì rất dễ xấu hổ.
Nếu tôi rằng tôi đã nghe rõ toàn bộ, thì mặt ấy chắc chắn sẽ đỏ bừng ngay lập tức.
Quả nhiên, vừa nghe tôi xong, cậu bé bên cạnh lập tức tiếp lời:
“Là do ấy không đẹp, không phải do em đâu nhé!”
…Cậu nhóc này thật đúng là “thần hỗ trợ” của tôi mà.
Tôi vốn còn đang tìm cách mở lời giúp Lâm Húc Trì luyện tập.
Vậy nên, tôi lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho ấy.
“Cậu tôi mở một phòng gym. Anh có thể đến đó, cậu tôi sẽ hướng dẫn tập luyện miễn phí cho .”
14
Liên tục một tuần.
Mỗi lần tôi dắt bé mèo ra ngoài dạo chơi, đều cờ gặp Lâm Húc Trì từ phòng gym trở về.
Lần nào cũng , ấy rất vô kéo vạt áo lên, để lộ cơ bụng trước mặt tôi.
Chắc là tập luyện xong nóng quá nên mới nhỉ?
Ngày hôm sau, tôi lại dắt bé mèo đi dạo.
Đột nhiên, tôi cảm nhận vài ánh chăm từ đâu đó.
Theo phản xạ, tôi quay đầu .
Là một nhóm mèo hoang.
Chúng vừa tôi, vừa thì thầm trao đổi gì đó bằng tiếng mèo.
Ngay giây tiếp theo, bé mèo nhà tôi bỗng lao về phía chúng.
“Bé mèo!”
Tôi gọi nó.
Nhưng nó không hề quay lại, mà bắt đầu chuyện vui vẻ với nhóm mèo hoang như thể đã quen biết từ lâu.
Tôi sững người.
Bé mèo quen chúng sao?
Tò mò muốn biết chúng đang gì, tôi rút điện thoại ra.
Mở ứng dụng dịch tiếng mèo, bật chế độ dịch tự .
Một con mèo hoang lên tiếng trước:
“Mẹ của cậu chính là người đã chinh phục ‘Vương’ đúng không?”
Bé mèo ngơ ngác:
“Hả? ‘Chinh phục Vương’ là sao?”
Con mèo hoang giải thích:
“‘Vương’ chính là chủ tiệm đồ ăn vặt cho mèo.”
“Anh ấy tên là Lâm Húc Trì, hay cho bọn tao ăn lắm, nên bọn tao gọi ấy là Vương.”
Một con mèo khác xen vào:
“Có mèo thấy dạo này ‘Vương’ cứ đi tập gym về là cố cờ gặp mẹ cậu.”
“Không những , còn cố ý khoe cơ thể để dụ dỗ mẹ cậu nữa đó!”
Tôi: “…”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ chắc mình nghe nhầm.
Hoặc máy dịch bị lỗi.
Chứ sao tôi lại nghe thấy chuyện Lâm Húc Trì đang cố ý ‘dụ dỗ’ tôi chứ!?
Không đúng, Lâm Húc Trì có người thầm thích rồi mà.
Tôi theo bản năng lắc đầu.
Chắc chắn máy dịch đã sai.
Tôi định tắt ứng dụng đi, thì nghe thấy bé mèo hất cằm kiêu ngạo tuyên bố:
“Mẹ của tao đương nhiên có sức hút lớn! ‘Vương’ mà tụi bây chính là ba của tao đó!”
Tôi đột ngột khựng lại.
Mấy con mèo hoang đồng loạt ngạc nhiên:
“Vậy chẳng phải cậu là con của ‘Vương’ sao!?”
Bé mèo tự hào kêu ‘ừm’ một tiếng.
Ngay sau đó, tôi tận mắt chứng kiến cả đám mèo hoang cúi đầu xin bé mèo nhà tôi liếm lông.
Mà trong thế giới của mèo, hành này có nghĩa là… thừa nhận bé mèo là đại ca.
Tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Mọi lời và hành của bọn mèo…
Hoàn toàn khớp nhau.
Ứng dụng dịch đúng hoàn toàn.
15
Hôm sau, tôi dẫn bé mèo đến tiệm của Lâm Húc Trì.
Anh ấy đứng ở xa, quay lưng lại, bận sắp xếp hàng hoá.
Tôi hơi đắn đo, có nên hỏi thẳng người mà ấy thầm thích là ai không.
Mấy con mèo hoang hôm qua , Lâm Húc Trì cố sắp xếp để gặp tôi sau khi tập gym.
Bảo sao suốt một tuần liền tôi đều “ cờ” đụng mặt ấy.
Tôi bỗng nhớ lại…
Chuyện ấy bị crush chê bai ngoại hình.
Lời cậu bé hôm đó là—
“Anh ấy khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp gần với người ấy thích.”
“Vậy mà vừa bị chạm vào mấy lần, người ta liền bỏ mặc ấy luôn.”
Mà nhớ lại hôm đó…
Tôi thật sự chỉ sờ bụng ấy vài cái.
Sau đó không thèm quan tâm nữa, vội vàng rút điện thoại ra ghi chép.
Mọi thứ…
Trùng hợp đến đáng sợ.
Tôi chằm chằm vào túi đồ ăn vặt cho mèo trong tay, đầu óc bất giác trôi đi đâu đó.
Khi ngẩng lên lần nữa, Lâm Húc Trì đã rời khỏi cửa hàng.
Tôi vừa định đi theo.
Bỗng nhiên, có người va mạnh vào lưng tôi.
“Người khôn thì tránh đường.”
Cơn đau khiến tôi phải khựng lại, nghiêng đầu xem ai vừa đụng vào mình.
Là nữ nhân viên từng phạm tôi hôm trước – Thẩm San Đồng.
Cô ta đang đẩy một chiếc xe chất đầy hàng hóa, đi ngang qua tôi.
Cô ta hất cằm, giọng đầy mỉa mai:
“Nhìn cái gì mà ? Rõ ràng là cản đường tôi trước.”
Nhưng vị trí tôi đang đứng rộng rãi đủ để xe đẩy của ta đi qua.
Không lý nào lại va vào tôi.
Tôi thực sự không hiểu ta cố đụng vào tôi gì, hoặc tại sao lại ghét tôi đến mức này.
Bé mèo nhà tôi lo lắng tôi một lúc, sau đó chạy vụt ra ngoài cửa hàng.
“Xem kìa, ngay cả mèo nhà cũng không chịu nổi , chạy mất rồi!”
Bên tai vang lên giọng khinh bỉ của Thẩm San Đồng.
Lúc này, một nữ nhân viên khác trong tiệm thấy không khí có vẻ căng thẳng, liền vội vã chạy đến hòa giải.
Cô ấy vỗ nhẹ vai Thẩm San Đồng, rồi quay sang tôi :
“Cô ấy là nhân viên mới, chưa quen với quy tắc ở đây. Cô đừng chấp nhất nhé.”
“Hay thế này đi, tôi sẽ bàn với ông chủ giảm giá cho , coi như bồi thường, không?”
Thẩm San Đồng hất tay, lạnh lùng chen ngang:
“Đừng có nữa chị, tôi cố đụng vào ta đấy!”
“Tôi không chịu nổi cái kiểu ăn chực của ta, thế thôi.”
À…
Vậy ra ta ghét tôi chỉ vì tôi giảm giá?
Nhưng chuyện này là chính Lâm Húc Trì tự nguyện cho tôi.
Dù cho tôi có quá đáng đi chăng nữa, cũng chỉ có ấy mới có quyền lên tiếng.
Tôi không hiểu nổi một nhân viên như ta lấy tư cách gì để phán xét tôi.
Cảm giác bức và ấm ức dâng lên.
Khoé mắt tôi bất giác cay xè.
Tôi vốn dễ bị chảy nước mắt khi bị ấm ức, nên không thể kiềm chế .
Lưng tôi vẫn còn đau sau cú va chạm.
Tôi cố nén nước mắt, thẳng vào Thẩm San Đồng, lạnh lùng :
“Xin lỗi tôi đi. Cô phải xin lỗi tôi.”
16
“Hả?”
Thẩm San Đồng trừng mắt, vẻ mặt đầy khinh thường:
“Tôi chẳng gì sai, mà cho dù có, có xứng để tôi xin lỗi không?”
Nữ nhân viên bên cạnh vội can ngăn:
“San Đồng, đừng nữa! Mau xin lỗi khách hàng đi.”
Nhưng Thẩm San Đồng vẫn ngang ngược:
“Tôi không xin lỗi! Cô ta đáng bị như !”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên một loạt tiếng mèo kêu vang lên từ cửa.
Tôi theo phản xạ quay đầu .
Bé mèo nhà tôi dẫn theo một nhóm mèo hoang lao thẳng vào cửa hàng.
Cả bầy mèo đồng loạt nhảy lên người Thẩm San Đồng.
“Meo meo meo!”
“Meo meo meo!”
Chúng liên tục kêu lên.
Không cần phiên dịch, tôi cũng mơ hồ hiểu chúng đang gì.
“Không bắt nạt ‘người phụ nữ của Vương’!”
“Anh em, xông lên! Bảo vệ ‘người phụ nữ của Vương’!”
Tôi: “…”
Cái gì mà “người phụ nữ của Vương”!?!
Thẩm San Đồng hoảng hốt, vung tay đập mạnh vào bọn mèo hoang, sức lực rất lớn.
“Mấy con mèo ghê tởm này từ đâu chui ra !?”
“Bẩn chết đi ! Tôi ghét nhất là mèo!”
“Dừng lại ngay!”
Ngay khoảnh khắc hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, một giọng lạnh lùng pha lẫn tức giận vang lên.
Không gian lập tức rơi vào yên tĩnh.
Tôi quay đầu theo giọng .
Lâm Húc Trì đang bước nhanh về phía tôi, ánh mắt tối sầm đầy giận dữ.
Tôi chưa từng thấy ấy tức giận như .
Thẩm San Đồng ngẩn người:
“Ông chủ…?”
Lâm Húc Trì dừng bước trước mặt ta, giọng điềm tĩnh cực kỳ lạnh lùng:
“Cô bị đuổi việc.”
“Tại sao!?”
Thẩm San Đồng không thể hiểu nổi.
Lâm Húc Trì thản nhiên :
“Tôi tuyển nhân viên với điều kiện phải mèo. Nhưng đã dối trong buổi phỏng vấn.”
“Làm gì có người mèo nào lại có thể thẳng tay đánh mèo không chút do dự như ?”
Anh ấy sang tôi, ý đến vệt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt tôi.
“Hơn nữa…”
“Khiến khách hàng khóc, đây là cách đối xử với khách sao?”
Bạn thấy sao?